Ba ngày sau nữa.
Tất cả đều được xuất viện chỉ riêng tôi là vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong phòng bệnh của anh em Minh - Dương mẹ tôi đang thu xếp đồ đạc sau gọi điện thoại cho quản gia dặn dò nấu những món ăn tẩm bổ sức khỏe cho hai cậu chủ nhỏ.
Mẹ vừa kết thúc cuộc gọi Hạ Dương Minh dùng chất giọng trầm hỏi.
"Gần một tuần vào viện, mẹ đã sang phòng ICU thăm chị Dương Nam lần nào chưa?."
Nghe đến đây Thạch Khánh Đoan Chi im lặng mà nhìn hai đứa con trai không nói gì.
Sự im lặng đó của bà vô tình trong vô hình biến thành lưỡi dao sắc cứa vào trái tim anh em Minh - Dương đến rách cả ra cũng không rỉ nổi máu.
Hạ Dương Minh tức giận đến đỏ cả mặt đứng lên mà quát lớn vào mặt mẹ mình.
"Mẹ nói xem chị ấy có phải con ruột của mẹ hay không?"
"Mẹ nói xem chị ấy có phải do đích thân mẹ mang thai và sinh ra hay không?"
"Mẹ nói xem tại sao con và Dương Dương cả chị Nam cùng là chị em sinh ba mà mẹ lúc nào cũng thiên vị con và Dương Dương hơn chị Nam là thế nào?"
"HẢ MẸ?."
Hạ Dương Dương im lặng đứng dậy, nhanh ôm lấy cánh tay Hạ Dương Minh mà trấn tĩnh.
"Anh à, bình tĩnh lại."
Sau quay sang nhìn mẹ mình với ánh mắt âm u đầy lạnh lẽo chậm rãi nói tiếp.
"Mẹ à! Chị Nam là con gái đáng lẽ mẹ phải thương chị ấy hơn hai thằng con trai này. Dù sao sinh ra là con gái đã phải chịu nhiều thiệt thòi hơn con trai rồi mẹ ạ!"
"Mẹ à! Mẹ hãy quan tâm đến sự hiện diện của chị Nam nhiều hơn đi mẹ."
"Từ nhỏ cho đến lớn! Lúc nào mẹ cũng ác cảm với chị Nam mà thiên vị bọn con hơn chị ấy để làm gì?"
"Nếu nói mẹ thương hai thằng con trai này hơn chị Nam thì bọn con thật sự không cần đâu!"
Không đợi Thạch Khánh Đoan Chi đáp lời Hạ Dương Minh lên tiếng.
"À!"
"Bọn con sẽ ở đây cùng Dương Nam. Không về nhà!!"
"Càng không muốn ăn uống gì cả!"
"Mẹ về một mình đi!!"
"Còn những món tẩm bổ gì đấy mẹ gọi nói quản gia khỏi chuẩn bị!!!"
Thạch Khánh Đoan Chi đứng lặng người!
Vừa suy ngẫm vừa nhìn hai đứa con trai dìu dắt nhau đi từng bước đến phòng ICU bỏ bà lại trong khoảng không vừa hỗn chiến một mình.
Bà biết tính tình của Hạ Dương Minh không tốt rất dễ cáu kỉnh nhưng chưa bao giờ bà nghĩ sẽ có ngày bị Hạ Dương Minh quát lớn vào mặt như thế!!
Còn Hạ Dương Dương tính tình tốt hơn Hạ Dương Minh rất nhiều nhưng bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt âm u đầy lạnh lẽo đó sẽ nhìn lấy bà.
Người làm mẹ lần đầu như Thạch Khánh Đoan Chi liệu rằng có hiểu hết những gì anh em Minh - Dương nói?
¶
Phòng ICU.
Xem ra không chỉ có mỗi anh em Minh - Dương đến còn có mấy đứa nữa cùng ngồi trước cửa phòng ICU nhìn vào trong.
Vẻ mặt đứa nào cũng mệt mỏi, ủ rũ, thiếu sức sống mà ngồi thơ thẫn nhìn vào bên trong mặc mọi thứ xung quanh.
"Sao không về mà lại ở đây?"
Hạ Dương Minh đi đến hỏi mấy đứa.
Lúc này cả đám mới quay sang nhìn anh em Minh - Dương đang dìu nhau đi tới liền đứng dậy vội sang đỡ hai người ngồi xuống ghế. Riêng chỉ Lăng Viễn vẫn ngồi bất động.
Nữ Trác Minh Ly với gương mặt đầy mệt mỏi nói.
"Bọn tao được biết gần cả một tuần rồi mà Dương Nam vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại nên lo lắng đến đây thăm...nên không về nhà!!"
Lạc Thái Long mặt không chút sắc lười biếng nói chất giọng trầm.
"Về nhà cũng chả có ai nên tao chọn ở lại cùng Dương Nam cho đỡ buồn."
Ninh Phãm Tâm lòng đầy bất mãn rủa.
"Sao chuyện xui rủi gì cứ mãi ám đến chúng ta thế này?"
Kang Dong Hyun nhẹ nhàng trấn an mấy đứa.
"Đừng suy nghĩ quá hãy tin ở Dương Nam!"
Anh em Minh - Dương mặc kệ mấy đứa kia nói gì lại lần nữa dìu nhau đứng lên từng bước đi lại đứng trước cửa phòng ICU nhìn vào bên trong.
Bên trong căn phòng ICU đầy lạnh lẽo ấy. Là một cô gái nhỏ nằm bất động, nhắm nghiền đôi mắt mà ngủ hăng say chưa biết khi nào tỉnh lại. Bên cánh tay trái vẫn được kim tiêm truyền nước biển vào, máy đo nhịp tim vẫn lên lên xuống xuống. Nhìn kĩ gương mặt kia đã có vài phần hốc hác hơn! Hình như...ốm mất rồi!
Hình ảnh đau lòng kia đập vào mắt anh em Minh - Dương không chừa sót lại thứ gì. Lại lần nữa lẳng lặng mà rơi nước mắt. Những giọt nước mắt chan chứa đầy tình yêu thương, sự lo lắng, sự hy vọng và đâu đó cũng có sự bất lực.
Chẳng biết cả hai đã đứng bao lâu! Mấy đứa kia luôn dõi ánh mắt theo nhưng không dám lên tiếng an ủi hay nói bất cứ điều gì bởi chúng nó biết tình chị em nhà này sâu đậm thế nào! Đùm bọc bảo vệ lẫn nhau ra sao!
Cả đám ngồi im lặng nhìn trong nhìn ngoài phòng ICU nước mắt bỗng tuôn rơi từng giọt chẳng biết tự khi nào.
Lăng Viễn vẫn giữ nguyên tư thế đó nhìn xa xăm mà nhớ lại khoảnh khắc sinh tử kia.
Hạ Dương Nam ấy thế mà lại liều mình tháo thắt dây an toàn ra nhào đến ôm lấy mặt Lăng Viễn tránh khỏi những miếng kính vỡ vụn kia!!
Ngược lại tấm lưng đầy kiêu ngạo ấy của Hạ Dương Nam đã bị thương nặng, mất máu khá nhiều.
"Hạ Dương Nam em dám liều mình vì anh mà mặc kệ bản thân cứu anh lần nữa sao!"
"Anh hứa, đây là lần cuối cùng anh để em bảo vệ anh! Anh thích em! Cho dù sau này hai ta vẫn chỉ dừng lại ở mức bạn bè không tiến tới tình yêu thì anh vẫn một lòng một dạ mà thích em! Mặc cho em có ghét anh cũng sẽ âm thầm mà thích em như những năm qua! Em cứu anh một mạng rồi giờ lại thêm một mạng nữa thì mạng này của anh từ nay về sau sẽ là của em, anh sống hay chết đều sẽ do em quyết!"
"Hạ Dương Nam à, anh thật sự rất yêu em đó!"
"Anh xin em...em hãy tỉnh lại đi mà!"
Lăng Viễn vẫn một mình, một nội tâm, một thế giới, vừa ngẫm nghĩ nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Lăng Viễn biết Hạ Dương Nam từ năm 4 tuổi.
Không phải kiểu lần gặp đầu tiên đã thích mà đã gặp nhiều lần trước đó rồi! Nhưng do Hạ Dương Nam trầm tĩnh, quá ít nói nên không để lại ấn tượng gì mấy trong trí nhớ Lăng Viễn.
Sinh nhật năm 5 tuổi của chị em Hạ Dương.
Năm đó! Lăng Viễn cùng mấy đứa nhóc con nhà khác chơi cùng nhau còn Hạ Dương Nam chỉ ngồi ở xích đu mà đung đưa qua lại nhìn ngắm cây xanh không mảy may quan tâm xung quanh.
Bỗng có một đứa nhóc là con trai khóc toáng cả lên đã vậy bàn tay trái còn chảy rất nhiều máu nữa! Sau khi các phụ huynh khác đều đến giữ con mình lại tránh xa hỗn chiến này thì đứa nhóc kia mới đổ lỗi cho Lăng Viễn.
Nói chính Lăng Viễn đã cầm dao đâm vào tay của nó. Còn lí do vì sao Lăng Viễn làm thế thì nó bảo do nó không muốn chơi nữa nên Lăng Viễn không đồng ý mà tức giận rồi cầm lấy dao mà đâm vào tay nó.
Không đợi Lăng Viễn giải thích, bố Lăng Viễn liền thẳng tay giáng xuống chiếc má bánh bao xinh xắn ấy một bạt tai khiến chiếc má đó đỏ sưng tấy cả lên, chưa dừng lại ở đó Lăng Viễn còn bị mắng còn bị bắt quỳ xuống xin lỗi đứa nhóc đó mặc cho sự tình chưa được sáng tỏ ai đúng ai sai.
Hạ Dương Nam nhìn từ nãy đến giờ không nhịn được nữa liền đứng dậy đi đến chỗ đứa nhóc kia mà tát liền hai cái vào hai bên má trái và phải. Sau đó còn đẩy ngã đứa nhóc đó xuống rồi dùng chân giẫm lên bàn tay đang chảy máu kia nói.
"Mới tí tuổi đầu mà bày đặt học thói nói dối rồi à!"
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến bố mẹ đứa nhóc kia không kịp trở tay mà nhìn lấy đứa con trai bé bỏng bị Hạ Dương Nam đánh không nương.
Đứa nhóc đó đau nên mặt đã tái xanh lại thều thào giọng quát lớn.
"Ai nói dối?"
Hạ Dương Nam cũng chẳng vừa!!
Vừa giẫm còn giậm giậm lên vết thương kia thêm mấy cái rồi bỏ chân ra, sau đó cởi hẳn đôi giày công chúa màu hồng phấn có đính chiếc nơ đằng sau gót đã dính máu mà vứt thẳng vào mặt đứa nhóc đó rồi nói.
"Khi nãy tôi thấy bạn là người cầm lấy con dao lên định phóng dao về phía tôi nhưng chưa kịp ra tay liền bị Lăng Viễn thấy rồi ngăn lại vì giằng co qua lại nên con dao mới rạch vào lòng bàn tay bạn mà chảy máu."
Không đợi ai lên tiếng Hạ Dương Nam bồi thêm.
"Nhà tôi có rất nhiều camera ẩn đó ! Để tôi cho bạn và bố mẹ bạn cùng xem lại khoảnh khắc đó nhé!"
Bố Hạ Dương Nam liền cho người check lại camera sau đó đưa đoạn video đó cho bố mẹ cậu nhóc kia xem!
Kết quả họ bị bẻ mặt trước nhiều vị quan khách có máu mặt trên thương trường.
Ấy vậy mà gia đình họ lại vô tình làm phật lòng đại tiểu thư Hạ Lĩnh Gia mất rồi thì làm sao sau này có thể kết giao việc làm ăn đây.
Không riêng gì Hạ gia mà sau này sẽ rất khó kết giao làm ăn với những người có danh tiếng trong giới Kinh doanh - Đầu tư - Bất động sản.
Cậu nhóc kia bị bố mẹ chất vấn mãnh liệt ngay tại chỗ rồi cúi đầu xin lỗi Hạ Dương Nam. Nhưng cô không nhận rồi quay lại đỡ Lăng Viễn đứng dậy sau nói với cậu nhóc đó hãy xin lỗi Lăng Viễn cho chân thành vào rồi được lệnh mới được đứng lên.
Cậu nhóc đó tay vẫn còn chảy máu, trên khuôn mặt có một vết bầm to trên gò má phải là do Hạ Dương Nam khi nãy ném đôi giày vào. Cậu nhóc đó quỳ xuống, ăn năn nói xin lỗi nhưng căn bản Hạ Dương Nam không muốn tha thứ nên đã để cậu nhóc đó xin lỗi tới lần thứ ba mươi mới lạnh giọng bảo.
"Tôi thay mặt bạn Lăng Viễn chấp nhận lời xin lỗi.''
Khi nghe Hạ Dương Nam nói xong, bố mẹ cậu nhóc đi nhanh đến bế lên rồi đưa vào bệnh viện.
Vẫn chưa xong việc, Hạ Dương Nam liền quay lại liếc nhìn bố Lăng Viễn bắt ông ta phải xin lỗi Lăng Viễn rồi còn nói thêm một câu khiến Lăng Mã Kỳ tức muốn hộc máu, mất mặt đến mức không chốn dung thân.
"Làm bố mà không đáng mặt làm bố! Chưa nghe giải thích đã vội tin người ngoài!"
Nói xong Hạ Dương Nam đỡ tay dìu Lăng Viễn cùng đi ra chỗ khác bỏ lại ông ta nhận hưởng sự nhục nhã một mình.
Sau lần đó, Lăng Viễn có cái nhìn khác về Hạ Dương Nam. Không giống như thường ngày chỉ biết im lặng, ít nói ngược lại rất hung dữ lại nói không ít, lời ra tuy ít nhưng mỗi câu đều sắc như lưỡi dao.
Lăng Viễn sau lần đó muốn làm bạn với Hạ Dương Nam nhưng lại bị Thạch Khánh Đoan Chi mắng vào mặt cấm không được lại gần tiếp xúc. Thế là sau lần đó Lăng Viễn chỉ có thể quan sát nhìn Hạ Dương Nam từ đằng xa mà không thể lại gần trò chuyện hay vui đùa cùng.
Updated 29 Episodes
Comments