[Tang Nghi] Cảnh Nghi Của Ta, Thật Ngây Thơ
Chương 5: Trúng xuân dược 16+
...
Công tử mạnh miệng thật đó!
Lam Cảnh Nghi
//đặt tay lên kiếm//
Nhiếp Hoài Tang
"tên kia chán sống thật rồi mà" //nhíu mày//
Cảnh Nghi rút kiếm ra, y đi lại tấn công thì bị giọng nói ngăn lại
La Hi Nhiên
Đừng lại gần hắn!
Lam Cảnh Nghi
//khựng lại//
Lam Cảnh Nghi
//kịp né đi nhưng lỡ hít 1 ít//
La Hi Nhiên lấy ra một lá bùa, thẩy về hướng tên kia. Tên kia bị phát hiện thì chạy đi
La Hi Nhiên
Này, huynh ...//chạy lại//
Lam Cảnh Nghi
Là muội sao!
La Hi Nhiên
Trùng hợp thật đó, huynh không hít phải thứ bột đó chứ!?
Lam Cảnh Nghi
Hình như không
La Hi Nhiên
May đó, đó là xuân dược dạng bột
Lam Cảnh Nghi
Xuân dược sao! Sao muội lại biết!?
La Hi Nhiên
Tên đó ở đây gần như ai cũng biết
La Hi Nhiên
Là tên biến thái, thường dùng xuân dược để cưỡng đoạt người khác mà
Lam Cảnh Nghi
Vậy may mắn quá!
La Hi Nhiên
May cho huynh là ta tới kịp giúp
Lam Cảnh Nghi
Ta lại nợ muội nữa rồi, haha
Nhiếp Hoài Tang
"người nên.. chết đi"
Hoài Tang bỏ thuốc xuân dược kia vào miệng hắn
...
À, hôm nay ta lại có món ngon rồi
La Hi Nhiên
Xung quanh khu này nhiều tên như thế lắm
La Hi Nhiên
Người sao lại vào khu này!?
Nhiếp Hoài Tang
Học..hộc..//thở dốc//
Nhiếp Hoài Tang
Ta..ta đuổi kịp người rồi
Nhiếp Hoài Tang
Người chạy nhanh quá đó!
La Hi Nhiên
Nhiếp tông chủ //hành lễ//
La Hi Nhiên
"Nhiếp tông chủ đuổi theo Cảnh Nghi công tử, công tử lại quay đi, mặt lúc nảy hơi đỏ nữa... chẳng lẽ...."
La Hi Nhiên
Xin cáo từ //chạy đi//
La Hi Nhiên
"chẳng lẽ họ yêu nhau rồi"
Nhiếp Hoài Tang
Người sao lại giận vậy chứ!?
Nhiếp Hoài Tang
Ta chỉ lỡ tháo mạt gạch thôi mà
Nhiếp Hoài Tang
Hay là giận ta việc người mém té
Lam Cảnh Nghi
Cái tên..//nhíu mày//
Lam Cảnh Nghi
"sao lại..chóng mặt thế" //ngã//
Nhiếp Hoài Tang
Người sao vậy!?
Lam Cảnh Nghi
Nóng quá..ta..ta nóng..
Nhiếp Hoài Tang
"hắn trúng xuân dược lúc nảy sao"
Nhiếp Hoài Tang
"lúc nảy chẳng lẽ hít trúng rồi"
Lam Cảnh Nghi
Hoài Tang, ta nóng..//cởi cổ áo//
Nhiếp Hoài Tang
Này, người...
Nhiếp Hoài Tang
"mấy cái tên này" //nhíu mày//
Hoài Tang che Cảnh Nghi lại, bế y lên mang về Nhiếp gia
Hoài Tang lén lút đưa Cảnh Nghi vào căn phòng ẩn trong chính căn phòng của hắn
Lam Cảnh Nghi
Hoài Tang..ta...ta nóng..//thở dốc//
Lam Cảnh Nghi
Ta khó chịu..//rơi nước mắt//
Nhiếp Hoài Tang
Cảnh Nghi, người trúng xuân dược rồi, nhịn một chút
Lam Cảnh Nghi
Nhịn..nhịn..//mơ hồ//
Nhiếp Hoài Tang
"hắn sắp mất ý thức luôn rồi, xuân dược kia nặng hơn mình nghĩ"
Lam Cảnh Nghi
Nhịn là gì..?
Nhiếp Hoài Tang
Người thật muốn biết sao... //cuối người//
Nhiếp Hoài Tang
Chính là ta bây giờ đây //hôn môi//
Lam Cảnh Nghi
ưm.. Hoài Tang, ta khó chịu lắm..//kéo áo//
Nhiếp Hoài Tang
"sao lại đẹp đến thế chứ, người đúng mà thứ yêu tinh quyến rũ mà"
Lam Cảnh Nghi
Hoài Tang.. Hoài Tang..//kéo áo mà khóc//
Lam Cảnh Nghi
"khó chịu quá"
Lam Cảnh Nghi
"khó chịu quá"
Lam Cảnh Nghi
"cơ thể mình như sắp cháy vậy"
Nhiếp Hoài Tang
"Không được!"
Nhiếp Hoài Tang
"Phải kiềm chế lại"
Nhiếp Hoài Tang
"vẫn chưa phải lúc"
Cảnh Nghi quần áo sọc sệt, khuôn mặt nóng bừng.
Nhiếp Hoài Tang
Không...không phải lúc này //nghiến răng//
Nhiếp Hoài Tang
"phải kiềm chế lại"
Hoài Tang ngồi qua một bên, lấy ra 1 loại thuốc bỏ vào miệng Cảnh Nghi
Lam Cảnh Nghi
//liếm tay Hoài Tang//
Nhiếp Hoài Tang
ưm..tên nhóc này!
Tiểu Hoài Tang ngoi đầu lên
Nhiếp Hoài Tang
"khốn kiếp"
Hoài Tang ngồi lại bên Cảnh Nghi, cho y cắn tay mình trong khi đợi thuốc có tác dụng với Cảnh Nghi, bản thân đọc Tịnh Tâm chú
Lam Cảnh Nghi
Hoài Tang..//dần có lại ý thức//
Nhiếp Hoài Tang
"Hắn sắp lấy lại ý thức rồi, khổ nhục kế thôi"
Hoài Tang lấy tay bị cắn ra, Cảnh Nghi lúc này gục xuống
Nhiếp Hoài Tang
//đặt lên giường//
Nhiếp Hoài Tang
Ta nên đi tắm rồi //nhìn chỗ nào đó//
Hoài Tang bước đi ra ngoài, đi tắm rồi thay y phục. Sau đó băng bó sơ sài lại, rất dễ nhìn ra vết thương
Y khóc 1 chút rồi lau đi, để mắt hơi ửng đỏ rồi bước vào căn phòng ẩn
Nhiếp Hoài Tang
"hắn tỉnh rồi"
Nhiếp Hoài Tang
Cảnh Nghi, người tỉnh rồi //vui mừng//
Lam Cảnh Nghi
Ta...sao thế //ngồi dậy//
Nhiếp Hoài Tang
Người vừa trúng xuân dược đó, ta đưa người về giải được
Lam Cảnh Nghi
//giật mình nhìn bản thân//
Nhiếp Hoài Tang
Ta không có làm gì đâu, ta cho người uống thuốc!
Lam Cảnh Nghi
"đúng là như vậy"
Lam Cảnh Nghi
Lần này cảm ơn người nha! Ta nợ người một lần!
Nhiếp Hoài Tang
Haha, nhớ trả nợ
Lam Cảnh Nghi
//thoáng thấy vết thương//
Lam Cảnh Nghi
Này! //chạy lại//
Nhiếp Hoài Tang
Hả, có chuyện gì!?
Lam Cảnh Nghi
//nắm tay kéo lên//
Cảnh Nghi kéo tay áo lên thì thấy một chỗ băng bó cẩu thả, máu lộ ra trên lớp băng trắng
Lam Cảnh Nghi
Tay người..bị thương //dần nhớ lại//
Lam Cảnh Nghi
Vết thương của người là do ta làm sao!?
Nhiếp Hoài Tang
Không, ta vô tình bị thương thôi //lắc đầu//
Cảnh Nghi thấy mắt hắn hơi đỏ, nhớ lại lúc đuổi theo mik cx k bị thương
Lam Cảnh Nghi
"là vết thương ta làm"
Nhiếp Hoài Tang
Không phải người làm đâu, ta vô ý thôi
Cảnh Nghi tháo băng gạt kia ra
Nhiếp Hoài Tang
Ấy, khoang đã //ngăn//
Lam Cảnh Nghi
Đứng yên! //giữ chặt//
Cảnh Nghi tháo hết ra, thấy được vết cắn sâu rĩ máu
Lam Cảnh Nghi
"quả thật là do ta làm"
Lam Cảnh Nghi
"hắn không làm gì ta khi ta trúng xuân dược"
Lam Cảnh Nghi
"ta lại cắn hắn thành ra như vậy, lại còn nghi ngờ hắn lúc nảy"
Lam Cảnh Nghi
"hắn sợ đau như vậy lại bị ta cắn thành như này"
Lam Cảnh Nghi
"nhìn mắt như vậy chắc chắn khóc nhiều rồi"
Cảnh Nghi nghĩ mà thấy mình có lỗi, Hoài Tang thầm mỉm cười
Lam Cảnh Nghi
Băng gạt ở đâu, ta băng bó cho người
Nhiếp Hoài Tang
Nó ở ngoài
Nhiếp Hoài Tang
Đây là phòng ẩn của ta, người lúc nảy không tiện để ở ngoài
Lam Cảnh Nghi
Như vậy đưa ta ra ngoài đi, ta băng bó cho người
Nhiếp Hoài Tang
ừm..//dẫn đi//
Hoài Tang không dám nhìn vết thương dẫn Cảnh Nghi ra ngoài
Lam Cảnh Nghi
"Hắn sợ máu chẳng dám nhìn vết thương này"
Lam Cảnh Nghi
"lại băng bó dấu vết thương với ta"
Lam Cảnh Nghi
//càng cảm thấy tội lỗi hơn//
Hoài Tang dẫn Cảnh Nghi ra ngoài, lấy băng gạt đưa Cảnh Nghi
Lam Cảnh Nghi
Người ngồi yên!
Lam Cảnh Nghi
Cái tên ngốc nghếch nhà người
Lam Cảnh Nghi
//cẩn thận băng bó//
Lam Cảnh Nghi
//buồn nhẹ//
Nhiếp Hoài Tang
"hắn thấy tội lỗi rồi"
Nhiếp Hoài Tang
"ta có quá tay không"
Nhiếp Hoài Tang
"hắn lại buồn như vậy" //xót//
Cảnh Nghi băng bó cẩn thận gọn gàng cho Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
Này! Người lúc nảy lại khóc như thế, như trẻ con vậy
Lam Cảnh Nghi
Câm miệng đi!
Nhiếp Hoài Tang
Sao ta quên được bộ dạng mít ướt lúc nảy đây //trêu chọc//
Lam Cảnh Nghi
Cái tên này, muốn ăn đập nữa sao!
Nhiếp Hoài Tang
Không..ta khong muốn đâu //né lẹ//
Lam Cảnh Nghi
Hứ, vẫn là...//sờ lên người//
Lam Cảnh Nghi
//giật mình//
Nhiếp Hoài Tang
Người sao thế!?
Lam Cảnh Nghi
Chết rồi //bậc dậy//
Lam Cảnh Nghi
Ta để quên Hắc Quả ở Giang gia rồi
Lúc sớm do tức giận khi mọi người giấu bản thân cậu từ "nhịn" mà rời đi, lại quên mất Hắc Quả ở trên ghế
Lam Cảnh Nghi
Hoài Tang, tuyệt đối đừng cho vết thương vào nước //chạy đi//
Nhiếp Hoài Tang
"lại là con mèo đó"
Nhiếp Hoài Tang
"nó lại quan trọng hơn ta hay sao"
Comments
chít vì otp
tỷ tỷ nói hay~
2025-02-17
4
LTL
tỷ tỷ à ta bắt đầu thik tỷ rồi đoá
2025-02-03
9
Thaibinh
Chỗ nào đó là chỗ nào a~
2025-01-30
6