[ÁO CƯỚI GIẤY]_(Ngoại Truyện): NGỐC, ANH VẪN Ở ĐÂY MÀ
Những đứa trẻ bất hạnh (P2)
Tiêu Trì (lúc bé)
Tiểu Hề, anh sẽ cùng chơi với em
Tiêu Trì (lúc bé)
Đừng khóc nữa
Nguyệt Dao vẫn không ngửa mặt lên, Tiêu Trì đắn đo, suy nghĩ một lúc. Bỗng cậu bé nảy ra một ý tưởng.
Tiêu Trì (lúc bé)
Mình chơi trốn tìm đi
Tiêu Trì (lúc bé)
Hay em lại sợ mình thua à😏
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Không có!
Tiêu Trì (lúc bé)
Thế thì thử trốn đi rồi anh đi tìm nè
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Được thôi...
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Em nhất định sẽ thắng!
Nguyệt Dao đã dần quên mất việc mình tức giận vừa rồi, mà bị cuốn vào lời "thách thức" từ Tiêu Trì. Cô bé đâu muốn chịu khuất phục trước ông anh này.
Dù chỉ có hai người, kẻ trốn và người tìm, nhưng nó khiến tâm trạng của Tiểu Hề phấn chấn hơn nhiều. Thấy Tiêu Trì là luôn là người tìm, cô muốn thay đổi vị trí người chơi.
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Tiêu Trì, anh tìm thấy em nhiều rồi, đến lượt em tìm anh 😕
Tiêu Trì (lúc bé)
Được, nhưng chưa chắc sẽ tìm thấy anh đâu 😌
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Hức, đồ cao ngạo, em sẽ bẻ gãy cái sự tự cao của anh..
Hề Nguyệt Dao bắt đầu đếm, còn Tiêu Trì nhanh chân đi tìm chỗ trốn. Sau một hồi, cô bắt đầu đi tìm Tiêu Trì.
5p, 10p, 20 rồi gần 45p trôi qua, cô vẫn không tìm thấy được Tiêu Trì. Thực ra cô đã tìm tất cả mọi chỗ, song duy nhất có một chỗ cô không dám đến gần. Đó là nghĩa trang...
Dần dần, cảm thấy một mình lạc lõng, tìm mãi một bóng người cũng không thấy. Sao anh trốn kĩ quá vậy? Tiểu Hề bắt đầu lo lắng và thấy tủi thân.
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Anh Tiêu Trì, anh ở đâu...
Vẫn không có lời phản hồi.
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Anh Tiêu Trì ...
Tiêu Trì, lúc này chính xác núp ở gần một ngôi mộ, cũng nghe thấy tiếng của Nguyệt Dao, song cậu vẫn đợi một lúc nữa để cô bé xin thua cuộc.
Ấy thế, Nguyệt Dao lúc này thấy lạc lõng và vắng bóng quá, cô cảm thấy sợ và sụt sịt khóc.
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Hức.. hức... Anh Tiêu Trì,..
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Anh trốn ở đâu vậy ?...
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
..Em không tìm thấy anh...
Tiếng thút thít của đứa trẻ này càng lớn hơn. Tiêu Trì sợ cô sẽ khóc lớn, vội vàng chạy ra từ nghĩa trang ra và cười dỗ dành.
Tiêu Trì (lúc bé)
Anh ở đây...
Nguyệt Dao thấy anh, liền chạy đến gần, cảm thấy như bị bỏ rơi, cô khóc òa lên.
Tiêu Trì (lúc bé)
Ngốc, anh vẫn ở đây mà...
Tiêu Trì (lúc bé)
Là do em không nhìn thấy thôi...
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Anh ngốc sao? Anh chơi trốn tìm cũng ít nhất phải để em tìm thấy chứ...
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Hức... hức....
Tiêu Trì thừa biết Nguyệt Dao sợ ma nên sẽ không dám đến gần nghĩa địa, nên mới cố tình lại núp ở đó. Nhưng không ngờ, trêu cô bé quá mà khiến cô lại khóc um xùm lên. Tiêu Trì thấy áy náy vô cùng.
Tiêu Trì (lúc bé)
Đừng khóc, đừng khóc..
Tiêu Trì (lúc bé)
Anh có cái này cho em.
Từ trong túi, Tiêu Trì lấy ra một sợi dây vải dài màu đỏ, rồi buộc lên trên đầu Nguyệt Dao như cái bờm, trông giống như hai tai của chú thỏ.
Tiêu Trì (lúc bé)
Đây, làm thế này sẽ giúp em cao hơn anh nè.
Nguyệt Dao thấy hai cái dây đỏ dài dựng lên như thỏ , trông rất ngộ nghĩnh. Cô cũng bớt sụt sịt, sờ chiếc bờm mà Tiêu Trì buộc cho cô.
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Đẹp quá...
Thấy cô có vẻ vui, Tiêu Trì cũng thở dài yên tâm.
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Nhưng mà, anh lấy sợi dây này ở đâu thế ?
Tiêu Trì (lúc bé)
Anh lấy chỗ ở nghĩa địa đó,...
Tiêu Trì (lúc bé)
Em lại đánh anh...
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Sao một đồ ở nơi như thế mà anh dám buộc lên đầu em vậy !!!
Tiêu Trì ôm đầu cười khì khì. Dù đánh Tiêu Trì, Nguyệt Dao vẫn cứ để chiếc bờm thỏ ấy ở trên đầu, không tháo xuống. Có lẽ , giờ nó đã trở thành đồ trân quý của cô rồi.
Trời cũng bắt đầu tầm trưa, hai đứa trẻ cầm tay nhau đi về nhà. Hai người ăn trưa xong rồi đi ngủ. Cho đến tầm chiều, cha của Tiêu Trì đã quay về nhà.
Cha của Tiêu Trì
Tiêu Trì!
Tiêu Trì (lúc bé)
Cha gọi con ạ ?
Cha của Tiêu Trì
Lúc ta đi con có học bản kinh chưa ?
Tiêu Trì (lúc bé)
Dạ, con...sáng nay con có ra ngoài.. nên...
Cha của Tiêu Trì
Chưa đọc đúng không?
Cha của Tiêu Trì
Lại chuẩn bị quên hết rồi. Mau ra đây ngồi đọc ngay!!
Tiếng của cha Tiêu Trì như một vang hơn. Tiêu Trì cảm thấy sợ, cậu lặng lẽ đi đến bàn thờ Lục Táng Bồ Tát rồi quỳ xuống, ngồi đọc bản kinh dày đặc trước mặt mình.
Cậu ghét cay ghét đắng việc này. Lúc nào cha cậu cũng bắt cậu học thuộc những bản kinh kia, chỉ vì ông ấy lòng tin mù quáng với siêu nhiên, còn coi gia tộc mình phải hoàn thành sứ mệnh mà Táng Tôn giao cho mới được hưởng lợi...
Cha của Tiêu Trì
Đọc lại, nhìn chữ kiểu gì vậy?
Cha của Tiêu Trì
Thế này sao Táng Tôn mới hài lòng được...
Mỗi lần Tiêu Trì đọc sai, cậu sẽ bị cha lấy thước đánh vào lưng. Rất đau và rất muốn khóc, nhưng cậu cố nhịn và đọc tiếp.
Mẹ của Tiêu Trì thương con, cũng khuyên bảo chồng mình, song cũng không thể ngăn được ông bắt ép cậu bé.
Còn về Hề Nguyệt Dao, khi thấy cha của Tiêu Trì về cô cũng đã xin phép quay về nhà mình. Vào nhà, cô thấy mẹ mình đang ngồi chải tóc. Có lẽ, bà ấy vừa mới về.
Mẹ của Hề Nguyệt Dao
Tiểu Hề của mẹ, vào đây nào...
Mẹ của Nguyệt Dao cũng có chút bệnh không bình thường. Vì thấy con mình nói những điều phi lý, kì lạ mà cô bé nhìn thấy, bà đã cho rằng cô mắc tâm thần như mình. Cũng ép cô phải uống thuốc và bắt thờ Táng Tôn để ngài cứu giúp...
Cô lặng lẽ đến gần mẹ của mình. Cảm thấy có chút khó chịu...
Mẹ của Hề Nguyệt Dao
Nào, mau uống thuốc đi, Bác gái Tiêu cũng chưa cho con uống phải không? Ăn trưa xong chiều phải uống thuốc thì mới đỡ bệnh được.
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
Con không muốn uống đâu, nó ...nó khó uống lắm.
Mẹ của Hề Nguyệt Dao
Thuốc đắng giã bệnh tật, mau uống mới khỏe được !!! Mau uống !!!
Hề Nguyệt Dao( lúc bé)
....
Đó là những đứa trẻ đáng thương bị trói buộc vào những hủ tục mê muội. Lũ trẻ như đang bị những chiếc dây thừng "thắt cổ" cận kề, bóc mẽ từng vẻ đẹp ấu thơ của mình...
Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả. Rồi cho đến một ngày, thứ "ác quỷ" kia đã tìm đến 2 anh em.
-----------------End chapter 3----------------
Comments
báo thủ
cho chừa
2024-07-19
1
báo thủ
khi lớn
cũng bị tát
2024-07-17
1
𝚃𝙷𝙰𝙽𝙷 𝚃𝙸𝙴̂𝚄 🪻
càng dài càng hay mà ko s đâu
2024-06-10
1