Chết Cũng Không Xin Lỗi

Sở Vân Quốc dùng chân đạp Sở Mộ Nhiễm ngã xuống đất, dùng tay tát vào mặt và người cô, không xem cô là con gái của ông mà chính là kẻ thù.

“Nghiệp chướng, chính mày khiến Sở gia trở thành trò hề của Giang thành.”

Gương mặt Sở Mộ Nhiễm sưng lên, cô cắn môi chịu đựng không nói một lời.

Hà Cẩm Thu nhàn nhã uống ngụm trà liền nói: “Vân Quốc, chúng ta nhất thiết là họp báo giải trừ quan hệ với nó. Đúng là thứ lớn lên từ khu ổ chuột cho nên tính cách y như đám nghèo hèn đó. Trước kia chúng ta không nên đón nó về Sở gia.”

“Không được.” - Ánh mắt Sở Vân Quốc dữ tợn: “Phải mang nó đến Cố gia xin lỗi, sau đó mang đến bệnh viện tìm Ngọc Diệp xin lỗi để giải quyết cho xong chuyện này. Sở gia chúng ta ở Giang thành này không thể để cho người khác đàm tiếu chị em giành một chồng.”

Nói xin lỗi? Để một người bị hại đi xin lỗi người hại mình?

Nhớ trước kia cô thật ngu ngốc. Lúc đó dù cô làm sai chuyện gì đó, Sở Ngọc Diệp sẽ giả vờ làm người chị hiền lành tốt bụng khuyên cô nói xin lỗi thì ba mẹ sẽ không tức giận nữa, mọi người sẽ không truy cứu nữa.

Lúc đó cô quá ngu ngốc, không trộm tiền cũng xin lỗi, không đánh người cũng xin lỗi, những chuyện không có làm cũng xin lỗi.

Cuối cùng, chính là bị cha mẹ ruột chán ghét, và danh tiếng ở Giang thành ngày càng xấu đi.

Nhưng bây giờ cô đã không còn ngu ngốc nữa.

“Tôi không đi Cố gia, cũng không xin lỗi Sở Ngọc Diệp, trừ khi tôi chết.”

“Vậy mày đi chết đi, để Cố gia nguôi giận.” - Sở Vân Quốc rống lên: “Mặt mũi của Sở gia bị mày làm mất sạch, mày không chết, tao cũng muốn giết chết mày.”

Cố gia ở Giang thành là cái gì đó không thể đụng được.

Nếu Sở Mộ Nhiễm chết đi có thể xoa dịu cơn giận của Cố Minh Dạ, ông ta cũng vui lòng.

Sở Vân Quốc ép buộc lôi Sở Mộ Nhiễm lên xe đi đến Cố gia xin lỗi, ngay cả quần áo xộc xệch cũng không cho cô thay ra.

Ngồi trên xe với cơ thể đau nhức khiến cô nhớ đến sự điên cuồng đêm qua của người đàn ông kia.

Ánh mắt kia lạnh lùng và u ám, đôi bàn tay mạnh mẽ bóp lấy cổ cô, chính là muốn lấy mạng cô… Nếu không phải Sở Ngọc Diệp đột nhiên lên cơn đau tim thì có lẽ bây giờ cô đã trở thành một cái xác.

Đến của Cố gia, cận vệ không cho họ vào và nói rằng Cố thiếu không có ở nhà, vậy nên Sở Vân Quốc liền đưa Sở Mộ Nhiễm đến bệnh viện.

Sở Vân Quốc lôi kéo Sở Mộ Nhiễm đi vào bên trong bệnh viện, cô bị lôi đi như một con rối và không còn chút sức lực phản kháng.

Đến bên ngoài phòng bệnh của Sở Ngọc Diệp, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng đó.

Là Cố Minh Dạ.

Nhìn thấy hắn, trái tim cô đột nhiên quặn đau, đôi mắt cô cụp xuống.

“Cố thiếu, ngài đến đây xem Ngọc Diệp sao?” - Sở Vân Quốc nhìn Cố Mạc Dạ nịnh nọt: “Chuyện đêm qua thật sự là xin lỗi ngài, tôi mang theo nghiệt chủng này đến xin lỗi ngài.”

Nói xong, trừng mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Còn không nhanh xin lỗi Cố thiếu.”

Không kịp phòng bị, Sở Mộ Nhiễm đã bị đạp ngã xuống đất, khi ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi mắt phượng sâu thẩm đen như vực thẳm.

Hắn cao cao tại thượng, cô hèn mọn như bùn nhão.

Thật khó tin, một tuần trước cô còn bám lấy anh, theo đuổi anh, toàn tâm toàn ý trao cả cảm tình cho anh, nguyện vì anh mà làm bất cứ chuyện gì.

Đúng là vừa ngu ngốc vừa ngây thơ.

Sở Mộ Nhiễm cong môi lên cười tự giễu.

“Còn không nói xin lỗi.” - Sở Vân Quốc hung hăng tát mạnh vào đầu Sở Mộ Nhiễm khiến đầu cô choáng váng, ông ta hèn mọn nhìn Cố Minh Dạ nói: “Sở gia chúng ta chính là gia môn bất hạnh, sinh ra một cái nghiệt chủng, dám đi câu dẫn Cố thiếu, xin ngài đừng giận chúng tôi.”

“Không, tôi không xin lỗi.”

Sở Mộ Nhiễm loạng choạng đứng dậy, dùng đôi mắt bình tĩnh và quật cường nhìn Cố Minh Dạ.

Dù cô có chật vật với gương mặt sưng vù, tóc tai rối bời nhưng ánh mắt đen láy của cô vô cùng sạch sẽ khiến người ta không nhìn ra sự chật vật của cô.

“Mày không xin lỗi, không xin lỗi tao sẽ đánh chết mày.” - Sở Vân Quốc tức. giận đến nỗi dùng chân đấm đá, hận không thể thật sự giết chết cô.

“Đủ rồi.” - Cố Minh Dạ cau mày, giọng lạnh lẽo vang lên.

Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu có chút kinh ngạc, không lẽ… Cố Mạc Dạ sẽ thay cô nói chuyện?

“Ngọc Diệp cần nghĩ ngơi, các người đừng gây ầm ĩ.” - Giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Còn có, nếu không cam tâm tình nguyện xin lỗi, tôi sẽ không tiếp nhận, Ngọc Diệp cũng không tiếp nhận.”

“Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi với những việc tôi không làm, ngay cả khi tôi chết.” - Trái tim Sở Mộ Nhiễm lạnh như băng, ngước mắt nhìn vào mắt Cố Minh Dạ, trong mắt cô đã không còn sự mê luyến trước kia, chỉ còn lại sự lạnh lẽo chết chóc.

Chết?

Nói thì dễ.

Đôi môi Cố Minh Dạ cong lên đầy khinh bỉ, liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm, bước chân vòng qua cô rời khỏi.

Sau lưng hắn, vang lên âm thanh Sở Vân Quốc mắng chửi.

“Đồ tiện nhân, trước mặt Cố thiếu còn không biết tốt xấu, mày muốn chết sao?”

“Khiến chị của mày tức giận đến nhập viện, sao mày lại ác độc như vậy?”

…..

Cố Minh Dạ đi đến cửa thang máy, tiếng mắng chửi vẫn còn vang vọng sau lưng, khiến Cố Minh Dạ không nhịn được liếc nhìn một cái.

Chỉ thấy bóng lưng mảnh khảnh kia dựa vào tường, trong lòng anh có chút phiền não khó diễn giải.

Tại sao cô gái đó không vì mình mà giải thích.

Không có khả năng tự vệ còn bướng bỉnh chỉ nhận lại sự thua thiệt, cô ta không biết sao?

Cả Giang thành đồn đại Sở Mộ Nhiễm là nữ nhân phóng đãng, bởi vì ghen ghét chị gái mà học làm cái xấu để thu hút sự chú ý của cha mẹ… Cố Minh Dạ cũng từng cho là như vậy, nhưng mà cái đêm hoang đường tối qua, anh mới biết, là lần đầu của cô.

Cô ấy sạch sẽ.

Ngoài sạch sẽ, còn rất ngây ngô.

Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại khi trời đã phủ một màu đen huyền bí.

Khi cô mở mắt liền bắt gặp ánh mắt của Sở Ngọc Diệp đang nhìn cô chằm chằm, sau đó cô ta nở nụ cười nhàn nhạt.

“Cô tỉnh rồi à, tôi cứ nghĩ cô sẽ ngủ đến sáng.” - Sở Ngọc Diệp cười một tiếng: “Ba nói cô ở lại chăm sóc tôi, vậy mà cô thật không có tâm.”

“Thì sao?”

“Xem ra hôm nay cô thật sự không thoải mái, nằm ở ghế sô pha có thể ngủ ngon như vậy, nhìn ra còn không bằng một con chó.” - Sở Ngọc Diệp cười cười.

“Tất nhiên mệt, tôi vừa ngủ với anh rể cho nên khá mệt, không rãnh tranh cãi với cô.” - Sở Mộ Nhiễm nhếch môi: “Nhân tiện, cô còn chưa từng làm tình với anh rể của tôi phải không? Lại nói, tôi là nữ nhân đầu tiên của hắn, haha…thật sự là có lời, cảm ơn nhé, chị gái.”

“Mày…” - Sở Ngọc Diệp tức giận đến phát run, hận không thể xé rách miệng Sở Mộ Nhiễm.

Bọn họ chính xác là chưa từng làm qua.

Cố Minh Dạ vô cùng yêu chiều cô, nhưng cô ta lại dè dặt và cẩn trọng nói rằng sẽ giao lần đầu cho anh trong đêm tân hôn. Người đàn ông lạnh lùng và tự chủ cũng tôn trọng cô, vì cô cự tuyệt tất cả cám dỗ, giữ bản thân trong sạch.

Vì muốn cho Sở Mộ Nhiễm một cú chí mạng, cô ta đành phải ác tâm thiết kế bố trận này, nhưng bây giờ liền cảm thấy có chút hối hận.

“Cô còn dám nghĩ có thể kiếm lời, Minh Dạ còn một chút nữa bóp chết cô, cả Sở gia cũng sẽ không chứa chấp cô.” 

“Đây không phải là những gì cô muốn à? Để cho tôi thân bại danh liệt, cô thành công làm tu hú chiếm tổ. Để hãm hại tôi, cô còn dám tìm đến cả phóng viên và cảnh sát đến… Sở Ngọc Diệp, cô không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao?”

“Cô cho rằng tôi ngu như cô à?” - Sở Ngọc Diệp che miệng cười: “Những đám cảnh sát và phóng viên chỉ là đám lưu manh đóng giả. Có Minh Dạ ở đó tin tức sẽ không được lọt ra ngoài sao phải tốn nhiều tiền thuê người thật, chỉ cần đạt được mục đích của tôi là đủ.”

Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm vô cùng lạnh lẽo, không nghĩ Sở Ngọc Diệp vô sỉ đến trình độ này.

“Chỉ là…” - Sở Ngọc Diệp có chút thất vọng: Tại sao con chó kia không kéo cái mền giật xuống, để cho mọi người nhìn thấy cơ thể của một cái nữ nhân vạn người đè có bao nhiêu mê người chứ?”

Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Ừ, là anh rể đã che chắn cho tôi. Anh ấy sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhân của anh ấy bị người ta nhìn thấy chứ, đàn ông mà, cần thể diện.”

Sở Ngọc Diệp tức giận rống lên: “Câm miệng lại.”

“Cô đã làm ra chuyện đáng xấu hổ ảnh hưởng đến Sở gia, lại bị Mộ gia từ hôn, cô nghĩ ba sẽ bỏ qua cho cô à? Bây bao vây tứ phía, cô còn không mau quỳ xuống cầu xin tôi.”

“Cầu xin cô? Có chết tôi cũng không cầu xin cô.”

Sở Ngọc Diệp cười lạnh: “Thật sao? Nếu vậy thì cái gọi là bà Chu kia phải làm sao có thể phẫu thuật đây? Vì muốn có tiền cô đồng ý đính hôn với Mộ Viễn Hoàng, bây giờ đều bị từ hôn, cô cảm thấy ba sẽ cho cô tiền à? Cô bây giờ không cầu xin tôi thì sẽ cầu xin ai?”

“Mẹ nó con khốn Sở Ngọc Diệp, đó cũng là bà nội của cô, bây giờ cô mang bà ấy ra uy hiếp tôi?.” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên tức giận, đưa tay tát mạnh vào gương mặt Sở Ngọc Diệp.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh vang lên một tiếng “ầm.”

Chapter
1 Lên Giường Cùng Anh Rể Tương Lai
2 Chết Cũng Không Xin Lỗi
3 Bị Đuổi Khỏi Sở Gia
4 Gặp Lại Kỷ Nhất Phàm
5 Đàn Ông Sẽ Không Quên Được Nữ Nhân Đầu Tiên
6 “Tiểu Nhiễm, làm bạn gái anh nhé."
7 “Anh rể, tối nay nhớ phải đến tìm em nhé."
8 “Không phải muốn mượn tôi dùng sao? Nó đây.”
9 Ai nói cô ấy không sạch sẽ?
10 Dứt Khoát Vứt Bỏ
11 “Hôm nay cô có lên giường với Du Kỳ Phong không?”
12 Mê thất, trầm luân.
13 “Anh không phải là muốn chia tay em chứ?”
14 Cuối Cùng Vẫn Là Không Đành Lòng
15 Vợ Chồng Chu Gia Đến Ăn Cướp
16 Cô Xem Tôi Là Gì?
17 Cô hận Ngọc Diệp?
18 “Cô sẽ không sinh con ra à?”
19 Bị Gài Bẫy
20 “Nhiễm Nhiễm, ngoan một chút, đừng chọc giận tôi.”
21 Chúng ta hãy xem nhau như người xa lạ, tránh xa nhau ra mãi mãi.”
22 Cô Là Đồ Chơi Của Tôi
23 Gọi là đến, đuổi là đi, là một món đồ chơi.
24 Bất Lực Và Tiêu Cực
25 Anh Rể, Em Đến Thăm Anh
26 Tôi Thích Lên Giường Với Em Vào Ban Đêm
27 Đừng Để Tôi Hận Anh
28 “Chỉ cần em thích là được.”
29 Tôi Sẽ Đáp Ứng Mọi Thứ Em Muốn
30 Hắn Quan Tâm Cô Sao?
31 Chúng Ta Chia Tay Đi
32 “Anh lại lần nữa cứu tôi.”
33 “Tha thứ cho cô ấy một lần, có được không?”
34 Không Đồng Ý
35 Bị Dùng Video Uy Hiếp
36 Không Tìm Được Cố Minh Dạ
37 Dục Cầu Bất Mãn
38 Kim Ốc Tàng Kiều
39 Cô và Cố Minh Dạ, thật sự chính là không có khả năng.
40 “Ngài đừng có nói là mớn nước, kể cả tôi cũng không tin.”
41 “Tôi không thích son môi, không có mùi vị của em.”
42 Anh ta luôn lạnh lùng và tàn nhẫn với cô.
43 Dây Dưa Không Buông
44 Hẹn Hò Xem Mắt
45 Du Kỳ Phong Làm Chổ Dựa
46 Hai Vị Thần Thánh Ở Giang Thành Giành Một Cô Gái
47 Tôi Có Thể Phục Vụ Em Bất Cứ Lúc Nào
48 Du Kỳ Phong Là Người Chủ Mưu
49 “Từ nay về sau, tôi và em không còn bất cứ quan hệ gì.”
50 “Cố Minh Dạ, anh bệnh tâm thần à?”
51 Chỉnh Cố Minh Dạ
52 Du Gia Cầu Hôn Sở Gia
53 Nhiễm Nhiễm, Anh Yêu Em
54 Nhiễm Nhiễm, chúng ta kết hôn đi
55 Anh cho em một đứa bé
56 Hành Trình Đi Tìm Manh Mối
57 “Anh nghĩ sao về việc thư phòng play.”
58 Cố thiếu, hôm nay em đã làm chuyện xấu rồi
59 Bị Bắt Cóc
60 Đừng Chết, Anh Không Thể Sống Thiếu Em
61 Về Sau Gọi Anh Là Chồng
62 Sự Tàn Nhẫn Của Nữ Nhân
63 Có Thai, Bị Bắt Tại Phòng Phẫu Thuật Sinh Non
64 Muốn Sinh Con Cho Anh
65 Mang Thai
66 Mặt Dày Vô Sỉ Du Kỳ Phong
67 Gặp Lại Cố Minh Dạ
68 Tôi nhất định sẽ yêu thương em đủ nhiều.
69 Lạnh thấu xương. Cũng là hận thấu xương.
70 Du Thiếu, Ngài Có Muốn Giữ Đứa Bé Không?
71 Hận tất cả mọi thứ.
72 Thêm Một Con Tin
73 “Không chọn anh ấy, chẳng lẽ chọn anh?”
74 Cố đại tổng tài quả thật rất đáng thương.
75 “Anh yêu em, Cố thiếu phu nhân.”
76 Cố Minh Dạ Tử Trận.
77 Bị Đuổi Khỏi Giang Sơn
78 Cố Minh Dạ Còn Sống
79 Tình Thế Nguy Hiểm
80 Tiểu Bình An ra đời.
81 Tất Cả Mọi Thứ Đều Chống Lại Cô
82 Anh ấy, cuối cùng đã trở về!
83 Tiến Vào Căn Cứ Mật
84 Có Thêm Một Quả Bom Khác
85 Sở Ngọc Diệp Còn Sống
86 Chọn Mẹ Hay Chọn Con.
87 Em hận tôi phải không?
88 Điều Tra Kỷ Tiếu Tiếu
89 Trực Thăng Play
90 Hành Động
91 Chia Tay
92 Oan Gia Ngõ Hẹp
93 Du Kỳ Phong Tiểu Tam
94 Ở Cùng Du Kỳ Phong
95 “Nhiễm Nhiễm, chúng ta khi nào chuẩn bị hôn lễ.”
96 Tiếu Tiếu, cậu cảm thấy Du Kỳ Phong thế nào?
97 “Có chuyện gì không vui sao?”
98 Lễ Độc Thân
Chapter

Updated 98 Episodes

1
Lên Giường Cùng Anh Rể Tương Lai
2
Chết Cũng Không Xin Lỗi
3
Bị Đuổi Khỏi Sở Gia
4
Gặp Lại Kỷ Nhất Phàm
5
Đàn Ông Sẽ Không Quên Được Nữ Nhân Đầu Tiên
6
“Tiểu Nhiễm, làm bạn gái anh nhé."
7
“Anh rể, tối nay nhớ phải đến tìm em nhé."
8
“Không phải muốn mượn tôi dùng sao? Nó đây.”
9
Ai nói cô ấy không sạch sẽ?
10
Dứt Khoát Vứt Bỏ
11
“Hôm nay cô có lên giường với Du Kỳ Phong không?”
12
Mê thất, trầm luân.
13
“Anh không phải là muốn chia tay em chứ?”
14
Cuối Cùng Vẫn Là Không Đành Lòng
15
Vợ Chồng Chu Gia Đến Ăn Cướp
16
Cô Xem Tôi Là Gì?
17
Cô hận Ngọc Diệp?
18
“Cô sẽ không sinh con ra à?”
19
Bị Gài Bẫy
20
“Nhiễm Nhiễm, ngoan một chút, đừng chọc giận tôi.”
21
Chúng ta hãy xem nhau như người xa lạ, tránh xa nhau ra mãi mãi.”
22
Cô Là Đồ Chơi Của Tôi
23
Gọi là đến, đuổi là đi, là một món đồ chơi.
24
Bất Lực Và Tiêu Cực
25
Anh Rể, Em Đến Thăm Anh
26
Tôi Thích Lên Giường Với Em Vào Ban Đêm
27
Đừng Để Tôi Hận Anh
28
“Chỉ cần em thích là được.”
29
Tôi Sẽ Đáp Ứng Mọi Thứ Em Muốn
30
Hắn Quan Tâm Cô Sao?
31
Chúng Ta Chia Tay Đi
32
“Anh lại lần nữa cứu tôi.”
33
“Tha thứ cho cô ấy một lần, có được không?”
34
Không Đồng Ý
35
Bị Dùng Video Uy Hiếp
36
Không Tìm Được Cố Minh Dạ
37
Dục Cầu Bất Mãn
38
Kim Ốc Tàng Kiều
39
Cô và Cố Minh Dạ, thật sự chính là không có khả năng.
40
“Ngài đừng có nói là mớn nước, kể cả tôi cũng không tin.”
41
“Tôi không thích son môi, không có mùi vị của em.”
42
Anh ta luôn lạnh lùng và tàn nhẫn với cô.
43
Dây Dưa Không Buông
44
Hẹn Hò Xem Mắt
45
Du Kỳ Phong Làm Chổ Dựa
46
Hai Vị Thần Thánh Ở Giang Thành Giành Một Cô Gái
47
Tôi Có Thể Phục Vụ Em Bất Cứ Lúc Nào
48
Du Kỳ Phong Là Người Chủ Mưu
49
“Từ nay về sau, tôi và em không còn bất cứ quan hệ gì.”
50
“Cố Minh Dạ, anh bệnh tâm thần à?”
51
Chỉnh Cố Minh Dạ
52
Du Gia Cầu Hôn Sở Gia
53
Nhiễm Nhiễm, Anh Yêu Em
54
Nhiễm Nhiễm, chúng ta kết hôn đi
55
Anh cho em một đứa bé
56
Hành Trình Đi Tìm Manh Mối
57
“Anh nghĩ sao về việc thư phòng play.”
58
Cố thiếu, hôm nay em đã làm chuyện xấu rồi
59
Bị Bắt Cóc
60
Đừng Chết, Anh Không Thể Sống Thiếu Em
61
Về Sau Gọi Anh Là Chồng
62
Sự Tàn Nhẫn Của Nữ Nhân
63
Có Thai, Bị Bắt Tại Phòng Phẫu Thuật Sinh Non
64
Muốn Sinh Con Cho Anh
65
Mang Thai
66
Mặt Dày Vô Sỉ Du Kỳ Phong
67
Gặp Lại Cố Minh Dạ
68
Tôi nhất định sẽ yêu thương em đủ nhiều.
69
Lạnh thấu xương. Cũng là hận thấu xương.
70
Du Thiếu, Ngài Có Muốn Giữ Đứa Bé Không?
71
Hận tất cả mọi thứ.
72
Thêm Một Con Tin
73
“Không chọn anh ấy, chẳng lẽ chọn anh?”
74
Cố đại tổng tài quả thật rất đáng thương.
75
“Anh yêu em, Cố thiếu phu nhân.”
76
Cố Minh Dạ Tử Trận.
77
Bị Đuổi Khỏi Giang Sơn
78
Cố Minh Dạ Còn Sống
79
Tình Thế Nguy Hiểm
80
Tiểu Bình An ra đời.
81
Tất Cả Mọi Thứ Đều Chống Lại Cô
82
Anh ấy, cuối cùng đã trở về!
83
Tiến Vào Căn Cứ Mật
84
Có Thêm Một Quả Bom Khác
85
Sở Ngọc Diệp Còn Sống
86
Chọn Mẹ Hay Chọn Con.
87
Em hận tôi phải không?
88
Điều Tra Kỷ Tiếu Tiếu
89
Trực Thăng Play
90
Hành Động
91
Chia Tay
92
Oan Gia Ngõ Hẹp
93
Du Kỳ Phong Tiểu Tam
94
Ở Cùng Du Kỳ Phong
95
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta khi nào chuẩn bị hôn lễ.”
96
Tiếu Tiếu, cậu cảm thấy Du Kỳ Phong thế nào?
97
“Có chuyện gì không vui sao?”
98
Lễ Độc Thân

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play