3: kid

➤; ᴡᴇʟᴄᴏᴍᴇ ᴛᴏ ᴛʜɪs ʙʟᴏɢ.↶
∘₊✧──────✧₊∘
- Những âm thanh xì xào của những người đang trò chuyện cùng nhau, hay là âm thanh của đường ray vang lên trong toa tàu này, dù vẫn có tiếng nói nhưng không thể phủ nhận việc toa tàu ngày hôm nay im lặng đến lạ. Trong cái ánh sáng của đèn tàu đã đánh thức anh dậy, đúng vậy, là tỉnh dậy như vừa nhủ mơ một giấc mơ hảo huyền nào đó Đôi mắt vàng kim nhưng lại đục ngầu ấy nheo lại nhìn lên ánh đèn tàu, trước khi đầu óc của anh gửi về cho anh ta tính hiệu về sự sống, câu đầu tiên anh nghĩ đến là
『                             』
『 』
- "Chưa chết sao?"
- Liệu đây có phải một giấc mơ của vật dị đoan, như đã nói, vật dị đoan tồn tại ở mọi thể loại, dạng và thời gian. Chúng mạnh mẽ hay không là nhờ khả năng mà chúng có
- Anh nhăn mặt sau khi não bộ tải lại toàn bộ câu chuyện cho anh ta, nhìn lại bản thân, anh ta vẫn mặc một bôn trang phục mà anh đã từng mặc khi chết nhưng giờ đây không còn con dao nào cấm vào tim anh nữa hay không còn vết máu nào trên cơ thể anh, giống như việc anh chết chỉ là cơn ác mộng anh ta tạo ra Nhìn xung quanh, mọi người ai ai cũng xa lạ thậm chí là gương mặt của họ có phần không giống với những người mà nơi anh sống, ánh mắt anh bị thu hút bởi bản thông báo được dán trên tường
- Là chữ Hàn Quốc... anh đã đến Hàn Quốc khi nào vậy? anh nhớ mình vẫn còn ở ︱□□□ │ cơ mà? từ khi nào... sự bàn hoàng không hề hiện hữu qua gương mặt của anh ta, chỉ có biểu cảm thờ ơ và chán nản như những kẻ không còn thiết sống nữa Cơn đau đầu nhanh chóng kéo đến từ sau óc của anh, anh đưa tay lên xoa nhẹ phía sau đầu nhưng cảm giác ấm nóng và ương ướt khiến anh khựng người. Để tay xuống tầm mắt, lòng bàn tay anh vậy mà có một vệt máu ở trong lòng bàn tay, vết máu xẫm màu thể hiện rõ việc nó đã khô từ rất lâu
- Mọi thứ đến một cách bất ngờ mà không hề có một sự thông báo khiến cho anh ta hoài nghi, chuyện gì đã xảy ra? tại sao ang ta lại ở Hàn Quốc sau cái chết của mình? anh ta không biết...
- Có lẽ cái thứ đã dẫn đến cái chết của anh ta hoàn toàn không phải là do con dao gọt hoa quả ấy, rất có khả năng anh ta đã gặp vật dị đoan. Nhưng anh ta gặp khi nào? tại sao anh ta lại gặp nó? cảm giác bồn chồn cứ quặng thắt trong ruột gan khiến anh ta thực sự khó chịu đến điên. Cảm giác như bị quên thứ gì đó quan trọng giống như chỉ viết một bài văn mà chỉ có mở bài và kết bài, thân bài cứ thế biến mất Sự việc này không phải là mất trí nhớ mà là do sự ảnh hưởng từ vật dị đoan...
- Anh lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại thì càn hoài nghi hơn... Bây giờ là 6:12 ? nhưng lúc anh ta chết là 9:56 cơ mà? tại sao thời gian lại quay nngược trở lại rồi? những câu hỏi chẳng có câu trả lời, anh ta bây giờ chẳng thể hỏi ai. Thậm chí trong danh bạ cũng chẳng có một số điện thoại nào, danh sách bạn bè cũng mất tích, bây giờ điện thoại của anh như một chiếc điện thoại mới mua mà chưa được bỏ sim...
- Các đồ vật trên người anh ta vẫn còn, nó giống như việc anh đột ngột sống dậy rồi bị dịch chuyển một cách cưỡng ép đến Hàn Quốc vậy. Cảm giấc chơi vơi thật sự khiến cho anh ta rất khó chịu, cảm giác mình thật ngu ngốc khi chẳng biết thứ gì ở nơi này. Thậm chí là tiếng Hàn Quốc anh ta còn không biết... Anh ta nghĩ
『                             』
『 』
- "hay là cứ đợi đến trạm dừng mình tìm cách liên lạc với mọi người nhỉ?"
- Đó có lẽ là cách thức đơn giản nhất bây giờ. Khoảng thời gian này khá buồn chán nên anh phải mở điện thoại lần nữa rồi lướt các trang mạng xã hội, cả cái trang mạng xã hội cũng vậy. Bài đăng nào cũng là những bài đăng có từng mấy chục năm về trước so với năm mà anh đang ở
- Thêm một thông tin mới, anh đã quay trở về thời quá khứ, cụ thể là mười năm về trước. Vật dị đoan này có lẽ nó mạnh mẽ đến mức có thể khiến cho anh trở về quá khứ. Nó làm cho anh ta nhớ đến vật dị đoan mang mã số 444953 , giấc mơ, đúng như cái tên của nó 444953 có khả năng đưa mọi người vào một giấc mơ mà nó tạo ra, đó là vật dị đoan mà có khả năng khiến cho anh ta chết dễ dàng nhất. " Cây lá, con người, đồ ăn thậm chí là không khí cũng điều là của nó, trong thế giới mà 444953 là bá chủ, bất kể bạn thấy được gì, ngửi được gì, đều là mùi của nó. Bạn mãi mãi không tài nào tỉnh lại được, điên cuồng chính là lời khen, còn tử vong lại chính là phần thưởng" Đó là lời nhận xét đơn giản nhất về vật thể 444953 này
- Nghĩ đến 444953 lại khiến anh trở nên khó chịu, cảgiác nó lấy hình dạng của những người thân yêu của cậu ra, an ủi anh rồi để họ chết đi một cách dã mang nhất, chết một cách tức tưởi nhất. Khiến cho người như anh ta hết lần này đến lần khác mà phải vượt qua nó...
- Cảm giác lúc đó không tốt một chút nào... Cậu thở ra một hơi dài rồi tắt điện thoại, nếu giờ xem điện thoại anh ta vẫn chẳng thể làm gì được ngay lúc này, thậm chí anh ta còn chẳng biết đây là thật hay mơ nữa...
「                             」
「 」
- # Anh ơi #
[ #___# nói bằng tiếng Hàn Quốc ]
『                             』
『 』
-...?
- Anh cảm nhận bên cạnh đang có tiếng nói kèm theo đó là có thứ gì đó nắm lấy góc áo của anh kéo nhẹ. Anh theo quáng tính mà quay lại nhìn, đôi mắt màu vàng kim ấy nheo lại Là một cô bé
- Cô bé có mái tóc đen nhánh được buộc lên hai bên, đôi mắt đen loang lanh to tròn cùng với đôi má phúng phính trông rất mềm mịn Cô bé mặc một chiếc đầm trắng, kiểu dáng giống như có mặc thêm một chiếc áo màu vàng nhẹ phía trước, nhìn cô bé tuy không được xếp hàng là đẹp nhưng nó lại có một sự đáng yêu thuần khiết của một đứa trẻ mới lên 7 nên có
「                             」
「 」
- # Anh muốn ăn kẹo không ạ?#
『                             』
『 』
-"Mình không hiểu..."
- Anh nghệch mặt ra nhìn cô bé, nó nói gì đó anh hoàn toàn không hiểu. Anh không học tiếng Hàn, một câu cũng không biết Anh nhìn cô bé ấy, cô bé ấy không thấy anh đáp cũng rất kiên nhẫn nhìn anh , cả hai nhìn nhau như muốn thủng lỗ trên người đối phương
- Nhưng đến cuối cùng anh cũng thở dài lấy điện thoại ra và vào app dịch ngôn ngữ, chọn ngôn ngữ Hàn Quốc và ghi vào đó
『                             』
『 』
- [Nội dung dịch: Xin lỗi, anh không biết tiếng Hàn Quốc]
「                             」
「 」
-#....#
- Cô bé ấy lại nhìn anh một lúc, nó gật đầu rồi nói
「                             」
「 」
- : Anh nói tiếng Anh được không?:
『                             』
『 』
-:À cái này thì được:
- Cuối cùng cũng có ngôn ngữ để giao tiếp. Anh nhìn cô bé ấy, tuy còn nhỏ tuổi nhưng phát âm tiếng Anh rất chuẩn Cô bé ấy lập lại câu hỏi ban nãy, nói rằng anh ta có muốn ăn kẹo không
- Anh hơi khó hiểu, thật ra anh ta không hẳn là không thích đồ ngọt, nhưng anh ta không ăn ngọt quá nhiều vì anh ta cho rằng nó có hại Cô bé ấy lấy từ trong túi ra ba viên kẹo được bọc trong vỏ kẹo đầy màu sắc sặc sỡ
『                             』
『 』
-:Tại sao em lại cho anh kẹo?:
- Tuy hỏi như vậy nhưng anh cũng đưa tay nhận lấy mấy viên kẹo của cô bé Cô bé ấy mở một viên kẹo ra rồi bỏ vào miệng ngậm
「                             」
「 」
-:Mẹ em bảo, khi bản thân đang khó chịu nếu ăn kẹo ngọt sẽ đỡ căn thẳng:
- Nghe câu trả lời thì anh ta cũng im lặng... Anh nhớ ngày nhỏ mẹ cũng thường xuyên nói với anh như vậy mỗi khi anh ta khó chịu hoặc tức giận chuyện gì đó, mẹ liền đưa cho anh ta một viên kẹo ngậm
- Viên kẹo không quá ngọt dần dần tan trong miệng anh, sự khó chịu ban nãy cũng vơi đi phần nào Anh dựa lưng vào ghế của toa tàu nhìn về phía đối diện, anh nhìn ra khung cảnh bên ngoài
『                             』
『 』
-:Kẹo ngon đó...:
「                             」
「 」
-:Vâng... anh đến Hàn Quốc khi nào vậy?:
『                             』
『 』
NovelToon
『                             』
『 』
-: Anh mới đến đây vài ngày trước...:
「                             」
「 」
-:Anh đến đây cùng người thân ạ?:
『                             』
『 』
-:Không, anh đến một mình:
- Con bé chẳng biết lấy từ đâu ra kẹo, nó cứ lấy từ trong túi rồi nhét vào tay anh hết viên này đến viên khác Cứ thấy anh ta ăn xong liền nhét vào tay anh ta một viên mới, anh ta cũng thuộc dạng người ăn nhiều nên cũng chẳng thèm phàn nàn
「                             」
「 」
-: Em mồ côi anh ạ, nay em sống cùng bà nội:
『                             』
『 』
-...?
- Anh ta chợt nghe tiếng con bé khác hẳn, nó nhỏ giọng kể về gia đình nó Tuy chỉ là hai người xa lạ nhưng con bé lại dễ dàng kể về chuyện gia đình cho anh ta có lẽ vì muốn được xoa dịu tâm hồn đã vụn vỡ nhưng nhìn biểu cảm của nó có lẽ nó thật sự muốn tâm sự...
- Cô bé kể ngày nhỏ bản thân vừa sinh ra thì mẹ đã qua đời, ba thì trên đường đến bệnh viện cũng tai nạn qua đời Chỉ còn bà của cô bé phụ trách việc chăm sóc cô bé, nhưng rồi bà cũng vừa qua đời ngày hôm qua
『                             』
『 』
-:Vậy giờ em sống với ai?:
「                             」
「 」
-:Em chỉ đành vào cô nhi viện thôi anh:
『                             』
『 』
-...
- Anh im lặng, chẳng có một chút cảm xúc nào nhìn cô bé này Có lẽ vì anh ta quá thờ ơ với mọi người xung quanh nên trong tổ chức số người làm bạn với anh chỉ có 2 người duy nhất
- Họ luôn than vãn bản thân mình khổ này khổ nọ cho anh ta nghe, nhưng họ trông chờ gì vào một kẻ như anh ta? Một kẻ được cho là cơn ác mộng của tổ chức? dù cho có trông chờ thì cái chào đón họ là sự thờ ơ
- Anh ta đưa tay đặt lên đầu cô bé, những kẻ lạ mặt nhưng lại đồng cảm với nhau sẽ biết cách an ủi người kia Anh cứ vỗ nhẹ lên đầu cô bé, cô bé kia chỉ mím môi lại không nói gì nhưng khóe mắt đã uần uận nước mắt
『                             』
『 』
-:Em chịu khổ rồi...:
- Cô bé này là ai? anh không biết... anh ta là ai? cô bé không biết... Nhưng nhìn xem cách anh ta vỗ lên đầu cô bé kìa, không cần những lời an ủi, không cần những lời khích lệ, không cần những lời thương hại. Chỉ cần hành động sẽ dễ dàng xoa dịu con tim đã nứt nẻ trong lòng của cô bé
「                             」
「 」
-:Liệu nếu em mất đi... em sẽ được gặp ba mẹ phải không anh?:
『                             』
『 』
-....
- Có lẽ sự tiêu cực đã ăn sâu vào trong não của cô bé này Nó tiêu cực đến mức nghĩ đến cái chết chỉ để gặp lại ba mẹ mình
「                             」
「 」
- :Có phải ba mẹ không thương em nữa không anh? không thương em nên họ mới bỏ đi như thế...:
- Giọng nói của cô bé khàn khàn như bị thứ gì đó bóp chặt cổ không cho phát ra tiếng Những âm thanh nghẹn ngào cứ trực trào ra khỏi miệng của nó, dù cho nó có khóc ngay tại đây thì cũng sẽ không ai đứng lên dỗ nó mà chỉ đứng nhìn nó khóc
- Thế giới là vậy đó, tiêu cực và thờ ơ đến đáng sợ, sẽ không ai lại dỗ một đứa bé mình không quen biết Bàn tay to lớn của anh cứ vỗ nhẹ lên đầu cô bé, đôi mắt vàng kim đục ngầu ấy không lấy một chút ánh sáng nhưng lại ấm áp một cách lạ thường
- Cô bé lấy nắm lấy tay anh ta rồi tự mình cuộn tròn trong vòng tay của anh Mắt nó thẩn thờ đầu cứ gục ngã liên tục
『                             』
『 』
-: Cứ ngủ nếu em muốn:
「                             」
「 」
-...
「                             」
「 」
-:Em nhớ mẹ quá...:
- Có những đứa trẻ sinh ra không biết tình yêu thương gia đình là gì, nó vẫn mong được ba mẹ yêu thương như những người bạn khác Ai ai cũng có ba mẹ bên cạnh còn nó thì không, nó luôn đứng một mình trước cổng trường rồi đơn độc đi về nhà
- Chúng bị gọi là những đứa con bị ghẻ lạnh Thứ tình yêu mà cả đời này chúng không có được...
- Tuy không biết ma mẹ mình là ai, dung mạo ra sao nhưng cô bé này vẫn mong một lần được gặp họ, sà vào lòng họ than thở rằng họ đã khó khăn đến mức nào Tiếng đường ray vang nhè nhẹ cùng hơi ấm tỏa nhẹ ra từ cơ thể anh ta khiến cho cơn buồn ngủ kéo đến
『                             』
『 』
-...
『                             』
『 』
-"Những đứa con bị ghẻ lạnh sao?..."
『                             』
『 』
-"Liệu sau này có ai đó dẫn lối cho những đứa trẻ này?hay nó phải tự vươn mình lên?"
『                             』
『 』
NovelToon
----
Tao đang đói ý tưởng 👾💥
Tao đang đói ý tưởng 👾💥
- Tại t đang buồn ngủ nên viết lời văn như cc vậy mong mn thông cảm cho t nhe

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play