[Văn Hiên] Lần Cuối Em Nói Yêu Anh
Chap 1
Lưu Diệu Văn
/Loạng choạng/ Tống Á Hiên...
Lưu Diệu Văn
Cậu đâu rồi...
Lưu Diệu Văn uống rượu đến say khước. Loạng choạng bước vào nhà. Vừa đi vừa gọi tên Tống Á Hiên...
Anh nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, mệt mỏi nhấc từng bước leo lên phòng...
Tống Á Hiên
/Choàng tỉnh/ Anh ấy về rồi sao...
Cậu giở chăn bước xuống giường. Nhanh nhẹn chạy lại mở cửa cho anh vào phòng...
Tống Á Hiên
/Nhíu mày/ Sao anh lại uống say thế này...
Lưu Diệu Văn
/Bước vào/ Ực...Mặc kệ tôi...
Anh hất cậu sang một bên. Loạng choạng bước vào phòng...
Tống Á Hiên
/Đóng cửa/ "Lại nữa rồi..."
Cậu đóng cửa cẩn thận rồi quay về giường nằm ngủ. Bỗng anh nhảy lên giường, ghì chặt cậu dưới thân mà điên cuồng phát tiết...
Tống Á Hiên
/Hoảng/ Ưm...hưm...
Anh ngấu nghiến cắn xé đôi môi đỏ mọng của cậu đến mức khóe môi bị rách chảy máu...
Tống Á Hiên
/Rưng rưng/ Diệu Văn... anh sao vậy...
Lưu Diệu Văn
/Thở dốc/ Hộc...hộc...
Lưu Diệu Văn không đáp. Anh ta tiếp tục cúi xuống, điên cuồng hôn cậu...
Anh rút cà vạt ra khỏi cổ, tròng qua cổ tay cậu trói chặt hai tay lên đỉnh đầu rồi dùng một bàn tay to lớn của mình khóa chặt...
Tống Á Hiên
/Dãy dụa/ Đừng mà...Diệu Văn...ưm...
Mặc cho cậu quẫy đạp làm loạn. Anh trực tiếp rút thắt lưng vứt sang một bên rồi thuần thục thoát y cho cả hai...
Tống Á Hiên
/Rơi nước mắt/ Ưm hưm...đừng mà...
Lưu Diệu Văn
/Ghì chặt/ Hôm nay tôi sẽ thao chết cậu...
Tống Á Hiên
/Lắc đầu/ Không...
Lưu Diệu Văn
/Nhếch mép/ Không phải rất thích sao...
Tống Á Hiên
/Trợn mắt/ ÁAAAAA
Dứt lời, anh trực tiếp cho côn thịt của mình vào lỗ nhỏ của cậu mà điên cuồng ra vào mặc cho cậu đau đớn la hét đến khàn cả giọng...
Tống Á Hiên
/Khóc/ Dừng lại đi...hức...đau quá...
Lưu Diệu Văn
/Thúc/ Cậu mơ đi
Tống Á Hiên
/Cắn chặt răng/ A ha... đau quá... làm ơn dừng lại đi...
Tống Á Hiên đau đớn khóc nấc lên, liên tục khẩn xin Lưu Diệu Văn dừng lại. Nhưng anh ta không những không thương xót cho cậu mà còn điên cuồng hơn, tốc độ ra vào ngày càng nhanh khiến hậu huyệt cậu đau rát khủng khiếp. Tựa như một thanh kiếm lớn đâm xuyên tới tận dạ dày của cậu vậy...
Tống Á Hiên
/Thều thào/ Hức...em đau quá...
Lưu Diệu Văn
/Túm tóc cậu/ Đau sao? Cậu cũng biết đau à?
Tống Á Hiên
/Nấc nghẹn/ S-sao lại không chứ...hức...
Lưu Diệu Văn
/Đâm sâu/ Hét cái gì. Câm mồm lại cho tôi...
Anh lấy tay bịt chặt lấy miệng cậu. Bên dưới vẫn điên cuồng ra vào...
Tống Á Hiên
/Nước mắt lã chả/ [Đau quá...bụng mình đau quá...]
Tống Á Hiên rơi vào tuyệt vọng. Cậu cố ngửa mặt ra sau để hít thở vì miệng bị bịt kín bởi bàn tay to lớn của Lưu Diệu Văn khiến hô hấp của cậu trở nên thập phần khó khăn...
Lưu Diệu Văn
/Ghé sát tai cậu/ "Đổi gió một chút chỉ?"
Tống Á Hiên
/Dãy dụa/ Ưm... [Đừng...em xin anh...đừng mà Diệu Văn...]
Lưu Diệu Văn rút ra sau đó nhắm thẳng mục tiêu rồi đâm mạnh vào thật sâu bên trong hậu huyệt của Tống Á Hiên khiến cậu đau đớn giật nảy người...
Anh cứ lặp đi lặp lại động tác đó khiến hậu huyệt cậu như muốn rách toạt ra...
Do quá đau nên cậu không kiểm soát được mà cắn chặt lấy bàn tay anh khiến nó chảy máu...
Lưu Diệu Văn
/Trừng mắt/ Dám cắn tôi? Bộ cậu chán sống rồi sao?
Lưu Diệu Văn thụt tay về, sẵn thế tát vào mặt Tống Á Hiên một cái thật mạnh làm mặt cậu lệch hẳn sang một bên. Trên má còn lưu lại rõ dấu năm ngón tay đỏ chót...
Tống Á Hiên
/Mắt lờ đờ/ Hức...đau quá...
Lưu Diệu Văn
/Khinh bỉ/ Hừ, yếu đuối...
Tống Á Hiên
/Mất dần ý thức/.....
Lưu Diệu Văn
/Bóp má cậu/ Mở mắt ra nhìn tôi, NHANH LÊN
Lưu Diệu Văn
/Hất tay/ Hừ, nhàm chán
Lưu Diệu Văn đứng dậy đi vào nhà tắm, kì cọ sạch sẽ rồi ôm chăn gối qua phòng khác ngủ. Mặc kệ Tống Á Hiên người không mảnh vải đang ngất lịm trên giường...
____________________________
Lưu Diệu Văn thức dậy từ sáng sớm. Anh vô tư chỉnh trang gọn gàng rồi xách xe đi làm, chả màn ngó ngàng đến Tống Á Hiên...
30 phút sau khi Lưu Diệu Văn rời khỏi nhà, Tống Á Hiên mệt mỏi thức dậy. Cậu cố gượng thân thể đau nhức của mình dậy, cố bàm víu vào tất cả những gì có trong phòng để bước đến phòng tắm...
Cậu giương đôi mắt mệt mỏi của mình nhìn bản thân trong gương. Thật thảm hại!
Những dấu hôn đỏ khắp người. Có một vài chỗ đã hơi tím vàng. Trên xương quai xanh vẫn còn lưu lại vài dấu răng của Lưu Diệu Văn...
Tống Á Hiên
/Cười chua xót/ Thảm hại thật...
Cậu thất thần đi đến bồn tắm. Xả đầy nước ấm vào bồn rồi ngồi vào ngâm mình thư giãn...
30 phút sau, cậu quấn khăn tắm bước ra, mệt mỏi ngã lưng xuống giường tiếp tục thiếp đi. Nhưng cơn đau từ hạ thân vẫn luôn nhoi nhói khiến cậu khó chịu, mãi không thể vào giấc được...
Tống Á Hiên
/Gượng dậy/ Hay đi tìm gì ăn nhỉ...
Cậu cố gắng lết tấm thân mệt nhừ của mình đến tủ quần áo, vớ đại một cái áo sơ mi rộng thùng thình, phủ đến tận đùi mặc vào rồi lững thững đi xuống lầu. Tạt vào bếp lục tìm đồ ăn...
Tống Á Hiên
/Mở tủ lạnh/ Chậc, sắp hết đồ ăn rồi
Tống Á Hiên
Chắc lát nữa phải ra siêu thị mua ít đồ ăn về dự trữ rồi
Cậu cầm theo chai sữa và vài lát bánh mì đi đến bàn. Nhẹ nhàng đặt xuống, kéo ghế ngồi xuống. Nhanh chóng xử lí bữa sáng đạm bạc của mình...
Comments
🏀ˢᵞˣ𝙉𝙊𝘼𝙃ⒸⒿⓂ🧀🌻
Bảo Bảo nhà em k pk là con ng hả?
2024-11-13
3
🏀ˢᵞˣ𝙉𝙊𝘼𝙃ⒸⒿⓂ🧀🌻
con em thì ở nhà em chứ ở đâu hả anh:))
2024-11-13
2
<🦊_丁程鑫💫DCX_🍿>
khún nạn
2024-11-16
1