chap 3

Bụng nhỏ đã được lấp đầy , vòng eo nhỏ nhắn ban đầu bây giờ đã có chút mũm mĩm hơn một tí
Nhìn cái bụng tròn vo như cái trống của mình cậu xoa xoa vài cái mà nhớ gì đó rồi chạy lên lầu rồi chạy xuống
Tả Hàng đặt ly nước xuống ngơ ngác mà nhìn theo
Thiên Nhuận rất nhanh đã đi xuống còn cầm theo cái balo của mình lấy một cọc tiền đưa cho anh
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Tiền cơm và tiền nhà
Tả Hàng
Tả Hàng
Không cần đâu là tôi đưa cậu về
Tả Hàng
Tả Hàng
Không cần trả tiền nhà
Tả Hàng
Tả Hàng
Tiền cơm cũng không cần
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Không được
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Ba mẹ tôi nói không được mắc nợ người khác
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Như vậy rất kì cục kẹo
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Là đức tính không tốt * gật đầu *
Tả Hàng
Tả Hàng
Hahahhh * bật cười *
Trần Thiên Nhuận nhìn anh ôm bụng cười ngất ngưởng thì nghiêng đầu khó hiểu
Mình nói gì sai sao ??
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Bộ mắc cười lắm sao ??
Tả Hàng
Tả Hàng
Không..không có hahahhh
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
* bĩu môi bất mãn *
Điều chỉnh lại tâm trạng một chút anh mới nghiêm túc mà nhìn thẳng vào cậu
Không muốn chịu thua cậu cũng nhìn lại
Hai người mắt đối mắt với nhau một lúc Tả Hàng nhìn con người ngây ngô trước mắt có chút bất lực mà mỉm cười
Tả Hàng
Tả Hàng
Thật sự không muốn mắc nợ tôi ??
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
* gật đầu *
Tả Hàng
Tả Hàng
Ngoài tiền ra trên người cậu còn thứ gì quý giá
Không suy nghĩ nhiều cậu liền trả lời
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Nhan sắc này
Tả Hàng
Tả Hàng
phụt...hahahhh
Tả Hàng
Tả Hàng
Được được , tốt lắm
Tả Hàng
Tả Hàng
Vậy thì lấy thân báo đáp đi
Tả Hàng
Tả Hàng
Hahahhhh
Thiên Nhuận ngơ ngác không hiểu , lấy thân báo đáp là gì ??
Không đợi cậu trả lời Tả Hàng đã bắt tay vào dọn dẹp rồi để bát đũa vào máy rửa chén nhấn nút
_______________________
Tối đó Trần Thiên Nhuận lăn qua lăn lại ở trên giường gác tay lên trán mà suy nghĩ rốt cuộc lấy thân báo đáp là cái gì
Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra cậu liền bỏ cuộc mà thiếp đi
__________________
Tả Hàng làm xong công việc có chút đau đầu mà tháo kính đặt lên bàn ngã người ra phía sau nhắm mắt tịnh dưỡng
Điện thoại trong ngăn bàn đã nháy sáng nãy giờ cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng
Anh chấp nhận cuộc gọi mà liền để điện thoại ra xa
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hét dù cách một cánh tay vẫn có thể nghe thấy
Tả Hàng
Tả Hàng
Mẹ , mẹ không muốn giữ giọng nữa à
Tả phu nhân
Tả phu nhân
Thằng quỷ con nhà mi
Tả phu nhân
Tả phu nhân
Mẹ điện bao nhiêu cuộc rồi mà bây giờ con mới bắt máy hả
Tả phu nhân
Tả phu nhân
Con đã 30 tuổi rồi còn không chịu đi xem mắt muốn chọc bà già này tức chết phải không
Tả Hàng
Tả Hàng
Mẹ con mới 29 mà thôi , vẫn còn trẻ
Tả phu nhân
Tả phu nhân
Con nhà người ta đã cho ba mẹ bế cháu còn con thì sao hả ??
Tả phu nhân
Tả phu nhân
Có phải là con không được không hả ??
Tả phu nhân
Tả phu nhân
Lo mà đi khám đi
Vầng trán Tả Hàng xuất hiện vài vạch đen
Rốt cuộc hắn có phải là con ruột của mẹ không ??
Ai lại đi nghi ngờ con mình không được chứ ??
Còn đang muốn biện minh bên ngoài đã truyền đến tiếng động lớn liền nhớ tới nhà mình có người thì lập tức chạy ra
Trần Thiên Nhuận ở phòng khách tối om mà ôm chân rên vài tiếng
Đau chết bổn bảo bảo rồi
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
A..đau..đau đau
Đèn bất ngờ được bật lên , cậu chưa thích ứng được mà nheo mắt lại mất một lúc mới ngước lên nhìn anh
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Anh..anh tên gì tôi quên mất rồi ??
Tả Hàng
Tả Hàng
....
Tả Hàng
Tả Hàng
Tả Hàng
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
À , Tả Hàng sao anh lại để ghế giữa đường vậy chứ ??
Tả Hàng
Tả Hàng
Nó vốn dĩ được đặt ở đây mà
Tả Hàng
Tả Hàng
Sao không bật đèn ??
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
* ấm ức * Không tìm thấy
Lúc này điện thoại truyền đến giọng của Tả phu nhân anh mới chợt nhớ mà nói gì đó rồi tắt máy
Tả Hàng đi lại ngồi xuống quan sát
Tả Hàng
Tả Hàng
Đứng lên được không ??
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
* lắc đầu * Đau
Anh chỉ vừa đụng vào cậu liền nhăn mặt mà đẩy tay anh ra nhìn chằm chằm anh đề phòng
Tả Hàng
Tả Hàng
Tôi giúp cậu sơ cứu trước , sáng mai sẽ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra
Tả Hàng
Tả Hàng
Chịu được không ??
Thiên Nhuận nghĩ một lúc mà gật đầu
Thà chịu đau một chút chứ giờ tối rồi cậu không muốn ra ngoài đâu
Tả Hàng ôm cậu lên , bế theo kiểu công chúa mà đem lên phòng
Lúc còn đi học Tả Hàng trong câu lạc bộ thể thao của trường nên không ít lần bị thương , cũng có ít kinh nghiệm trong việc này
Thiên Nhuận trong lúc ngơ ngác không biết anh đã làm gì chỉ nghe tiếng xương mình bị bẻ mà kinh ngạc
Chân cậu không còn đau nữa
Tả Hàng
Tả Hàng
Thấy sao ??
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Hết..hết đau rồi
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Sao anh làm được thế ??
Tả Hàng
Tả Hàng
Bẻ đại thôi * cười *
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Bẻ đại ??
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Thần kỳ vậy sao ??
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Cho tôi mượn chân anh làm thử với
Tả Hàng
Tả Hàng
....
Tả Hàng
Tả Hàng
Là có kinh nghiệm nên vừa nhìn đã biết
Trần Thiên Nhuận
Trần Thiên Nhuận
Ồ ~
Tả Hàng
Tả Hàng
* đổ mồ hôi hột *
end chap

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play