[LR] Thử Thách Tán Tỉnh (2)
Vậy là thử thách bắt đầu, trong ngày một đến hai ngày đầu tiên của vụ cá cược, Kiding nghĩ rằng Futanki sẽ nói những câu thả thính và tặng kèm theo đó là hoa hoặc nhẫn như những gì anh làm với các cô gái khác. Nhưng không, anh chỉ cố gắng tỏ ra thân thiết với cậu hơn bằng cách kiếm cớ để nói chuyện hay luôn muốn đi theo cậu khi cậu muốn rời khỏi Dracotica.
Hành động của anh khác với suy nghĩ của cậu nhưng cậu thấy cũng chẳng sao vì anh làm gì cũng vô vọng thôi. Cậu sẽ không bao giờ đổ anh đâu, không bao giờ!
Sang đến ngày thứ 3, một sự kiện đặc biệt xảy ra khiến mối quan hệ của cậu và ảnh trở nên thân thiết hơn.
Hôm đó cậu lần nữa rời khỏi Dracotica để lên đường tìm kiếm Night Fury. Futanki chủ động muốn đi cùng trong cuộc hành trình này nên cậu cũng đồng ý cho anh theo cùng, dù đã tìm kiếm từ sáng đến chiều nhưng cậu vẫn không tìm thấy được tung tích gì của con Night Fury khiến cậu chán nản.
Kiding
Kiếm từ sáng đến giờ vẫn không thấy con Night Fury nào, chốn đi đâu rồi không biết
Anh cưỡi trên lưng con rồng Monstrous Nightmare đáp xuống mặt đất, cậu thấy anh thì một tia hi vọng trong cậu xuất hiện, nhanh chân chạy đến chỗ anh hỏi tung tích của Night Fury.
Kiding
Sao rồi Futanki? Ông tìm được gì không?
Anh không đáp chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cậu cũng đủ hiểu mà thở dài. Vậy là hi vọng cuối cùng của cậu đã dập tắt, vùng đất màu mỡ này có vẻ không có Night Fury rồi, thảm thực vật ở đây khá đa dạng. Có nhiều loại thực vật ăn được và những cây thuốc có khả năng chữa trị nữa. Phú Triệu hẳn sẽ thích nơi này cho xem, điều khiến cậu thấy lạ là cậu không bắt gặp bất kì sinh vật sống nào trên mảnh đất này.
Sẽ thật kì lạ nếu như lũ bò, gà, dê...không đến đây vì thực vật ở đây rất phát triển. Chẳng lẽ có thứ gì đó ở đây khiến bọn chúng không thể lại gần sao? Trong khi cậu đang băn khoăn thì đột nhiên một ngọn lửa được phun ra từ một con rồng xuất hiện ngay bên cạnh cậu, may mà cậu tránh kịp không thì bản thân đã bị thiêu đốt dưới ngọn lửa đó rồi, cậu nghĩ trò này do anh bày ra vì con rồng của anh là Monstrous Nightmare mà. Ngay sau đó cậu quay sang anh trách móc.
Kiding
Futanki! Ông làm cái gì vậy?
Futanki
Không, không phải do tôi
Tưởng anh chối nên cậu định trách anh thêm lần nữa thì tiếng gầm của một con rồng phát ra vang lên giữa màn đêm u tối khiến cậu và anh giật mình cảnh giác. Vì trời tối nên cả anh và cậu đều khó khăn trong việc xác định vị trí của con rồng, mọi thứ rơi vào im lặng đến đáng sợ, bỗng nhiên một ngọn lớn cháy lên trong màn đêm tối tăm. Một con rồng xuất hiện trước mắt hai người. Nhìn hình dáng con rồng hiện ra do ngọn lửa lớn khiến cậu nhận ra đó là con rồng nào mà hoảng hốt hét to.
Đây là lần thứ hai cậu chạm trán với một con Ancient khác sau con Ancient hệ Lôi cách đây không lâu, sức mạnh của Ancient ra sao cậu biết rất rõ nên vội kêu anh chạy mau đi, nhưng tất cả đã quá trễ. Con Ancient đó dùng ngọn lửa của mình tấn công hai người khiến anh và cậu không kịp leo lên rồng chạy trốn, giờ đây cả hai phải phòng thủ và tấn công nó thì mới có thể thoát thân được.
Đây là một con Ancient hệ Hỏa, ngọn lửa của nó thật sự khủng khiếp, còn hơn cả con Monstrous Nightmare của Futanki nữa. Chỉ một hơi lửa của nó thôi mà 1/3 cánh rừng và thực vật ở đây đã bị cháy đen thành tro bụi rồi, vì là Ancient nên ngọn lửa thổi ra từ nó cũng không bình thường, ngọn lửa đó không dễ dàng bị dập tắt và cháy khá lâu. Điều đó khiến anh và cậu gặp nhiều khó khăn khi chiến đấu với Ancient, đánh nhau được một lúc thì cậu ngất đi vì bị thương nặng.
Thấy cậu bất tỉnh, anh biết mình không có cơ may thắng được nên đã tìm cách đánh lạc hướng Ancient và đưa cậu đến nơi an toàn để chữa trị vết thương, anh phát hiện ra rằng thị lực của con rồng này khá kém nên đôi khi nó phun lửa sai vị trí anh đang đứng. Tận dụng điểm yếu đó, anh dùng một thứ làm mồi nhử và đó là con rồng của cậu, dù biết Kiding sẽ giận mình nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng con rồng của cậu làm mồi nhử đánh lạc hướng con Ancient kia. Sau khi thành công đánh lạc hướng được Ancient ra chỗ khác, lợi dụng ngọn lửa lớn kia để ẩn mình dưới đó, anh từ từ kéo cơ thể đang nằm bất động của cậu qua ngọn lửa cao ngút mà con rồng tạo ra .
Nhờ ngọn lửa cộng thêm thị lực kém tạo cho anh cơ hội chạy trốn khỏi con rồng thành công, khi cảm thấy bản thân đã đi xa khỏi con rồng, anh mới yên tâm đặt cậu xuống đất. May anh có mang theo một cái giường gấp làm bằng lông cừu cho cậu nằm lên và ít dụng cụ có thể sơ cứu vết thương. Vì không có kinh nghiệm trong việc chữa trị nên cách anh băng bó vết thương khá cẩu thả, thôi kệ đi, chỉ cần vết thương cậu lành lại là được rồi. Anh cũng xây dựng một cái lều nhỏ và đốt lửa cắm trại bên ngoài lều.
Nhìn cậu đang nằm ngủ trên chiếc giường gấp với đầy vết thương được anh băng bó kia mà xót lòng. Hôm nay có thể nói là ngày xui xẻo của cả hai, cậu và anh đều bị thương sau cuộc chiến nhưng vết thương của anh nhẹ hơn cậu nhiều, anh chỉ cần sơ cứu một chút rồi đợi khoảng ba đến bốn ngày là vết thương lành thôi. Vết thương của cậu thì khá nặng và cậu còn đang bất tỉnh nữa, có lẽ mất một khoảng thời gian cậu mới tỉnh dậy đây, con rồng của cậu không biết còn sống hay đã nữa nhưng việc quan trọng lúc này là chăm sóc cho cậu. Nên dù khi cậu tỉnh lại và đánh anh vì làm chết con rồng cậu yêu quý anh cũng cam chịu. Chỉ cần cậu khỏi lại là anh vui rồi.
Ánh mặt trời dần ló dạng sau một đêm dài mệt mỏi. Anh dậy sớm để đi tìm một số cây thuốc để chữa trị cho cậu vì với vết thương cỡ đó băng bó sát trùng là không ăn thua. Do anh từng rảnh quá nên đứng nhìn Phú Triệu chế một số loại thuốc nên thành ra anh biết một số loại cây dùng để cầm máu và cho vết thương mau chóng lành hơn, anh mất nguyên ngày để chế ra một ít thuốc do bản thân không có nhiều kinh nghiệm trong việc pha chế thuốc, nếu Phú Triệu ở đây thì anh có phải đỡ vất vả hơn không.
Anh cẩn thận đổ thuốc lên vết thương và băng bó lại, lần này có vẻ anh đã làm khá hơn lần đầu rồi, anh cũng đổ thuốc lên vết thương của mình nữa. Nếu anh yếu dần do vết thương thì ai sẽ chăm sóc cậu đúng không? Băng bó cho cậu xong, khuôn mặt cậu không nhăn lại vì đau nữa mà giãn ra trông rất thoải mái làm anh thấy yên tâm hơn phần nào.
Anh mệt mỏi nằm xuống bên cạnh cậu sau một ngày vất vả chế thuốc, quay sang nhìn cậu đang ngủ ngon giấc bên cạnh, không tự chủ được đưa tay chạm lên khuôn mặt cậu. Ngón cái di chuyển nhẹ nhàng trên cái má rồi chuyển xuống đôi môi đang hé mở của cậu, ngón tay cái anh miết nhẹ lên đôi môi để cảm nhận được độ mềm mại của nó, anh nhướng người lên từ từ cúi xuống. Môi anh càng gần sát môi cậu hơn, khi sắp chạm vào thì anh đột ngột dừng lại.
Chỉ suýt chút nữa thôi là anh đã làm ra chuyện không nên với cậu, thời gian cá cược vẫn còn đó, cậu chưa đổ anh mà anh lại muốn hôn cậu. Điên thật rồi, phải kiềm chế lại thôi không anh sẽ hối hận mất, buông tay khỏi môi cậu. Anh nằm xuống trở lại nhìn cậu một hồi lâu mới yên tâm mà nhắm mắt đi ngủ.
Một ngày mới nữa lại đến, ông mặt trời thức dậy chiếu sáng khắp nơi cho muôn loài, mí mắt cậu giật giật nhẹ rồi cậu khẽ mở mắt. Thứ cậu nhìn thấy đầu tiên là một tấm vải được kéo căng bằng dây giống mái nhà. Cậu đoán đây là một túp lều của ai đó, cậu khó khăn ngượng người dậy, vết thương do trận chiến với Ancient khiến cậu đau không thôi. Nhìn xuống dưới thân mình cậu thấy một cái áo được đắp lên người cậu. Đây chẳng phải áo của Futanki sao? Sao áo của anh lại trên người cậu?
Nhìn quanh túp lều cậu cũng thấy một số lọ thuốc dưới đất và một bàn chế tạo thuốc dưới đất kèm theo đó là một vài loại cây giống cây thuốc để cầm máu và khiến vết thương lành nhanh hơn. Cậu mới tỉnh dậy còn thắc mắc về nhiều thứ thì một tiếng động phát ra từ bên ngoài làm cậu chú ý. Là tiếng bước chân của ai đó, tiếng động đó ngày một gần cậu hơn và cuối cùng người bí ẩn phát ra tiếng động đó cũng đi vào trong, đó là Futanki! Anh vào trong lều thấy cậu tỉnh lại thì bất ngờ vô cùng, cậu cũng bất ngờ không kém mà nhìn anh, bỗng anh lao đến gần rồi ôm chặt lấy cậu làm cậu giật mình. Giọng anh hơi run run nói.
Futanki
Ơn trời...ông đã tỉnh lại rồi...
Lời nói chứa đầy sự quan tâm lo lắng đó vang lên gần tai cậu, nghe anh nói làm cậu bất ngờ thêm, anh ở đây có nghĩa người băng bó vết thương và chăm sóc cho cậu là anh đúng không? Nghĩ vậy khiến cho một cảm xúc gì đó trong cậu nảy nở, người ta gọi đây là xúc động chăng? Dù chỉ là thoáng qua nhưng cậu thấy hạnh phúc lắm, bỗng anh ôm chặt hơn khiến vết thương của cậu nhức nhối vô cùng, cậu chưa khỏi hẳn nên anh ôm chặt như vậy khiến cậu thấy đau mà kêu lên.
Kiding
F..Futanki...tôi đ-đau..
Anh giật mình bỏ cậu ra và liên tục xin lỗi, cậu cũng chỉ nhẹ giọng bảo 'không sao hết'. Có nhiều thứ cậu muốn hỏi anh khi tỉnh lại nhưng lời kia kịp thoát ra khỏi miệng thì cái bụng lâu ngày chưa được ăn của cậu kêu lên làm cậu đỏ mặt vì ngại. Anh thấy thế chỉ phì cười rồi đưa cho cậu một vài miếng thịt bò sáng nay anh vừa săn được cho cậu ăn, đã ba ngày rồi cậu không ăn gì nên khi ngửi được thấy mùi đồ ăn làm bụng cậu cồn cào lên, cậu ăn miếng thịt bò một cách điên cuồng. Trong mắt anh cậu nhìn không khác gì một con mèo hoang chị bỏ đói lâu ngày vậy.
Ăn uống no nê xong khiến sắc mặt cậu tươi tỉnh hơn hẳn, anh để ý thấy ở mém miệng của cậu có dính một chút mẩu thịt vụn, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh làm khóe môi anh nhếch lên cười. Nghĩ là làm. Anh tiến gần hơn đến chỗ cậu đang ngồi mà ngồi xuống theo rồi đưa tay đặt lên cằm cậu, não cậu chưa kịp phản ứng lại thì anh di chuyển ngón tay trỏ quẹt đi miếng thịt vụn kia rồi buông tay khỏi cằm cậu, đưa ngón trỏ lên miệng liếm. Cậu hiểu ngay hành động của anh mà không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Chiêm ngưỡng gương mặt đỏ chót lên của cậu vì ngại mà anh nở một nụ cười đầy thỏa mãn, mặt cậu đã nhìn anh cười đắc ý mà đỏ thêm. Cậu bực dọc đánh nhẹ vào tay anh. Do bị thương nên lực tay của cậu rất yếu, cú đánh vừa rồi như đang gãy ngứa cho tộc Orc như anh vậy, thấy cậu không đánh được mình khiến anh bật cười thành tiếng. Tiếng cười của anh làm cậu bực thêm mà đánh cho anh thêm mấy cú nữa dù biết thừa chẳng gây được miếng sát thương nào, đánh anh chán chê cậu ngừng lại rồi quay mặt đi nơi khác không thèm nhìn anh, nhìn gương mặt hờn dỗi đó khiến anh đủ hiểu mình đùa hơi quá mà nhẹ giọng lại xin lỗi cậu.
Cậu cũng mau chóng tha thứ cho anh vì dù sao đó cũng không phải chuyện gì quá to tác. Cậu chợt nhớ ra từ lúc tỉnh dậy đến giờ cậu không thấy con rồng của mình đâu cả liền qua ra hỏi anh, chuyện gì đến cũng sẽ đến, anh biết kiểu gì cậu cũng hỏi anh về tung tích của con rồng nếu không thấy nó đâu. Anh ngậm ngừng một lúc mới nói ra tất cả.
Futanki
Con rồng của ông...tôi đã dùng nó làm mồi nhử để đánh lực hướng con Ancient giúp tôi và ông có cơ hội trốn thoát khỏi nó
Lời anh thốt ra khiến cậu shock không tả nổi, Vậy là...con rồng của cậu đã chết rồi ư? Đánh nhau với một con Ancient thì tỉ lệ con rồng của cậu còn sống sót là rất thấp, có lẽ nó đã ra đi thật rồi, cậu trầm mặt xuống khi nghe được tin đó. Nghĩ cậu buồn nên anh hơi hoảng mà an ủi cũng như xin lỗi cậu. Anh nói tất cả chỉ vì muốn cậu được an toàn nên anh đã chọn cách hi sinh con rồng của cậu mà chữa được cho phép, anh liếc mắt gương mặt hối lỗi của anh mà không thể trách mắng nổi, dù sao anh cũng vì tính mạng của cậu mà lựa chọn thứ để hi sinh nên cậu không giận anh.
Kiding
Không sao đâu Futanki, ông không cần cảm thấy hối lỗi như vậy đâu
Futanki
Hở? Ông không giận tôi à?
Dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra nên cậu giận anh thì được tác dụng gì chứ. Cậu có tức giận hay đánh anh cũng đâu khiến con rồng của cậu sống lại được đúng không? Thay vì tốn sức cho việc đó thì cậu thà chấp nhận sự thật trước mắt còn hơn. Mà cậu muốn cũng đâu giận anh nổi, người băng bó vết thương, người mất công chế thuốc chữa dù biết mình chẳng có kinh nghiệm và cũng là người thức đêm canh cho cậu ngủ là ai cậu biết rất rõ mà. Với từng ấy công lao thì cậu thấy biết ơn anh hơn là giận chỉ vì chuyện cỏn con này đấy.
Kiding
Tôi thấy biết ơn ông hơn là giận đấy
Cậu thầm thì nhỏ trong miệng mình, lời cậu nói rất nhỏ nên anh chẳng nghe được gì, anh hỏi lại thì cậu chỉ bảo mình lẩm bẩm mấy thứ linh tinh thôi nên anh không cần bận tâm làm gì, anh dù hơi tò mò cậu đã nói gì nhưng biết thừa cậu sẽ không nói ra nên đành không hỏi nữa. Cả hai cứ thế ngồi nói chuyện với nhau cho tới tối. Tối hôm đó cả anh và cậu lên kế hoạch sẽ đi về Dracotica từ tối hôm nay, cậu nghĩ sớm muộn con rồng cũng đánh hơi được cả hai ở đây nên bây giờ phải di chuyển ngay, không thể chậm trễ thêm giây phút nào nữa. Cậu có một vết thương lớn ở chân nên không đi lại được đành phải nhờ anh cõng đi.
Ban đầu cậu từ chối vì thấy ngại nhưng sau khi bị anh giáo huấn thì cậu cũng phải cam chịu để cho anh cõng mình. Con rồng của anh đã hồi phục được hoàn toàn, các vết thương toàn bộ đều lành nhưng không thể sử dụng để chở cậu được. Lớp giáp làm bằng lửa của nó chính là lý do, tộc Orc như anh thì không sao nhưng người thường như cậu thì không thể chịu đựng được sức nóng từ ngọn lửa của con rồng, nên anh đưa ra quyết định sẽ cõng cậu về Dracotica. Rồng không còn, chân thì đau không đi được, chỉ còn mỗi cách cho anh cõng về thôi chứ biết sao được.
Đây là trường hợp bất đắc dĩ thôi, nếu không thì có chết cậu cũng không để cho anh cõng. Lần đầu được người khác cõng nên cậu có chút không quen mà suýt ngã, vội giật mình kêu lên rồi ôm chặt lấy cổ anh, hành động đó của anh khiến anh thấy dễ thương mà phì cười. Cả hai mau chóng khởi hành tìm đường về Dracotica. Anh cõng cậu còn cậu thì cầm ngọn đuốc chiếu sáng đường cho anh, đi bộ được một lúc thì cả hai thấy một mảnh đất bị lửa thiêu cháy đen thành tro bụi, vừa nhìn cậu đã đoán ra đây là vết tích còn sót lại sau trận trước giữa cả hai với con Ancient hệ Hỏa kia.
Có khả năng con Ancient còn ở đâu đó quanh đây nên cả hai cần cảnh giác hơn bao giờ hết. Đi được một quãng đường thì anh phát hiện ra một thứ gì đó đang nằm dưới đất
Futanki
Kid ơi, có thứ gì đằng trước kìa?
Kiểm qua thấy nó không còn di chuyển nên dám lại gần, ngọn đuốc cậu cầm trên tay soi sáng cái thứ kia hơn làm nó hiện nguyên hình khiến anh và cậu đều shock.
Comments
SHIINE💋
vãi đọc muốn lòi bản họng luôn 🤓
2024-08-05
4