Trước đây khi chưa lấy chồng, nhà bà Xuân ở tận Bạc Liêu. Anh trai bà mất lúc còn nhỏ nên nhà chỉ còn hai cô con gái là bà và người em gái tên Cúc. Bà Cúc sớm hẹn hò với con trai của một giám đốc công ty may mặc ở Sài Gòn tên Quang. Bà Cúc vừa ra trường, đủ tuổi kết hôn thì cha má cũng chấp thuận cho gia đình ông Quang sáng bàn chuyện cưới hỏi. Đám cưới tổ chức linh đình suốt ba ngày ba đêm, phải gọi là nổi nhất ở Bạc Liêu lúc bấy giờ. Sau đó bà Cúc theo chồng về Sài Gòn, sinh một lúc hai cậu con trai kháu khỉnh, được nhà chồng hết mực thương yêu. Cha má của bà Xuân cũng nở mày nở mặt vì cô con gái cưng này lắm! Khi hai con trai lên hai thì ông Quang bị phát hiện nuôi nhân tình bên ngoài, bà Cúc tức giận mang tiền trong két sắt đi phung phí hết sạch. Bị mẹ và chị chồng quở trách, bà Cúc nước mắt ngắn nước mắt dài để lại đơn li dị rồi một mình ôm con về Bạc Liêu. Gia đình ông Quang đuổi theo xin tha thứ nhiều lần nhưng bà Cúc bướng bỉnh nhất quyết phải li hôn. Cuối cùng toà án xử chia cặp song sinh giao cho hai bên nuôi dưỡng, cha má bà Xuân đành phải ôm cô con gái bảo bối khóc đến mức ngất xỉu trở về. Nửa năm sau đó bà Xuân xin phép kết hôn. Như đã nói, ban đầu cha má bà phản đối kịch liệt vì chê đàng trai không môn đăng hộ đối. Bà Xuân lén lút tâm sự với em gái, mong bà Cúc có thể giúp bà khuyên can cha má.
"Chị nên nghe theo cha má, cha má sống lâu hơn mình chắc chắn sẽ không nhìn nhầm đâu."
"Nhưng mà anh Hoàng không phải là người xấu, chỉ ngoại trừ gia cảnh éo le thôi mà."
"Chị không biết sao, nghèo cũng là cái tội đó. Thôi thôi để tui lựa lời nói với cha má cho. Nhưng mà cái chính là cha má sợ thằng Hoàng thấy nhà mình có của, nó muốn lừa cưới chị, để cuỗm cái số hồi môn mà cha má định cho."
"Chị...chị có thể không cần của hồi môn!"
"Vậy được! Để tui thưa chuyện với cha má, mà chị phải đứng ra đảm bảo sẽ không lấy một xu trong nhà để đi theo thằng Hoàng, có như vậy mới mong cha má chấp nhận."
Bà Xuân lau nước mắt, nắm chặt lấy hai bàn tay mềm mại của em gái, miệng liên tục nói tiếng cảm ơn. Hôm sau bà mang chuyện này nói với người yêu, ông Hoàng gật đầu như con bửa củi. Chỉ sợ gia đình người yêu không đồng ý, chứ đã đồng ý thì điều kiện gì ông cũng chịu. Từ trước đến nay ông cũng tự nuôi mình, chưa từng có ý nghĩ phải xoè tay xin bất kì ai.
Sau khi bà Xuân đi rồi, bà Cúc bàn bạc với cha má, bán hết ruộng vườn chuyển lên Sài Gòn sinh sống. Ông bà nghe xong lập tức lắc đầu, nhưng nghĩ lại thằng Trung cũng chuẩn bị phải đi học rồi, nếu ông bà không lên Sài Gòn sống thì có lẽ bà Cúc sẽ tự ôm con một mình trở lại Sài Gòn. Trẻ con đúng là nên ở trong thành phố hiện đại để phát triển hơn là vùng nông thôn này. Vì con cháu côi cút nên hai ông bà đành ngậm ngùi bán hết ruộng đất, chỉ để lại căn nhà kỉ niệm của thời son trẻ này làm nhà thờ tự cho con cháu sau này.
Nói đến hiện tại, mùng 2 Tết năm nào cả nhà cũng sẽ lên Sài Gòn chơi với ông bà ngoại, ở lại ba đến năm ngày rồi mới trở về. Thân là con rể, sau ba ngày đầu năm thăm hỏi cha má vợ, ông Hoàng sẽ đi quanh ngôi biệt thự để xem xét và sửa chữa mọi thứ. Có lúc cha vợ sẽ đi cùng để cùng thảo luận, có lúc cha vợ bận tiếp khách thì ông sẽ đi một mình, thấy hư ở đâu thì sửa ở đó. Má vợ thì thích đi chùa cầu phúc, ở nhà cũng chỉ quanh quẩn với đám cây kiểng ngoài vườn nhỏ. Buổi chiều rảnh rỗi, ông Hoàng cũng hay phụ dọn dẹp và tỉa cành giúp. Một năm chỉ gặp mặt nhau vài ngày nên không khí nhìn chung cũng rất hoà hợp. Bà Cúc mê nấu nướng, mấy ngày Tết là dịp để bà khoe tài với gia đình chị gái. Nhưng bà thường không thích việc lau chùi, dọn dẹp nhà cửa. Nên công việc tổng vệ sinh căn biệt thự thường ngày bà sẽ thuê người giúp việc đến làm, còn những ngày Tết sẽ giao lại cho bà Xuân đảm nhiệm.
Bốn đứa trẻ thường tự chơi với nhau. Có khi là giúp ông ngoại pha trà đón khách của ông, có khi sẽ giúp mẹ quét sân, lau bộ bàn ghế ở phòng khách, có khi lại giúp bà ngoại nhổ cỏ, gom lá cây. Năm nào đó còn nhỏ đùa nghịch bị la rầy, Hạ Phong sẽ dắt các em về phòng, tổ chức thi vẽ tranh để ổn định các em. Lớn lên một chút thì xin phép cha mẹ dắt các em ra tiệm net chơi. Anh em đồng lòng thích chơi game, nhưng mỗi tuần chỉ xin phép đi chơi vào cuối tuần, lại học hành chăm chỉ, thành tích đều đều nên cha mẹ cũng chỉ dặn dò một chút rồi cho đi.
Hôm đó Trung đi chơi với bạn, đang đi trên đường thì nhìn thì anh em bọn họ đi thành hàng từ lớn đến nhỏ bước vào tiệm net. Trung tò mò nên lén lút đi theo. Hắn lớn hơn Hạ Phong 3 tuổi, sống trên thành phố từ nhỏ nên lúc nào cũng xem thường anh em Hạ Phong là quê mùa. Tận mắt nhìn thấy bốn anh em họ dắt nhau đi luyện cái game nổi hồi năm ngoái thì hắn cười khinh bỉ.
Bây giờ người ta đang nổi cái trò đá FIFA rồi, mấy cái đứa nhà quê này còn ở đó mà tập hợp bang phái đấu võ lâm, đúng là quê mùa!
Nghĩ vậy nhưng Trung vẫn bỏ cuộc vui, chạy một mạch về nhà. Hắn nhờ bạn bè nạp tất cả tiền lì xì năm nay vào cái game 'quê mùa' nào đó, sau đó nhớ lại tên bang phái đã thấy ở tiệm net hôm qua, ấn vào 'Tỉ thí' với bang chủ.
Đề nghị đến lần thứ ba vẫn không được chấp nhận, Trung tức tối chờ ở cổng bang phái. Mười phút sau nhìn thấy ID bang chủ dắt theo một tốp người đi vào cổng, không nói không rằng ra tay truy sát luôn.
ID Thanh Long tự nhiên bị một người xa lạ đánh chết khi đang dẫn dắt người mới trong bang thăng cấp thì ngỡ ngàng. Sau khi hồi sinh thì gởi tin khẩn cho Bạch Hổ - đồng bang chủ. Trang bị cao cấp như vậy, là một đại gia đáng chiêu mộ đó, nhưng vô cớ gây sự ở cổng bang thì cũng không cần khách khí. So ra cũng không biết ai hơn ai đâu, huống hồ gì trang bị có tốt đến mấy cũng chỉ là hoạt hình hoạt hoạ nếu không có kĩ thuật. Điểm này thì Thanh Long đánh giá cao về người anh em Bạch Hổ của mình.
Updated 34 Episodes
Comments
Stefhany Anhai Rivera Maco
Đáng yêu
2024-07-10
0