Cậu lúc này cũng đã tỉnh lại, sau giấc ngủ của bản thân, cậu liền ngồi dậy khỏi chiếc giường, sau đó đặt nụ hôn của bản thân mình, vào chú gấu bông mà nói: “Duy em thật sự thương anh rất nhiều!”
Chốc lát cậu đi qua phòng bên cạnh rồi chuẩn bị sách vở, để bắt đầu đi học thêm ở nhà của thầy. Hôm nay cậu quyết định sẽ đi học thật muộn, để Duy đến đó ngồi trước và rồi cậu sẽ ngồi xuống chỗ của Duy sau, đó là nơi mà Duy hay ngồi...
Giờ đây chốc lát cũng đã gần 2 giờ, cậu sắp trễ giờ học mất rồi, nhưng mà vẫn chưa đi, bởi vì sợ người ấy chưa đến, bỗng nhiên tâm trí của cậu lại vang lên tiếng rằng: “Này ông còn ngồi đây để làm gì hả? Nếu ông không đi sẽ trễ học đó, lúc đó thì đừng hỏi tại sao lại bị chửi?”
Lại là những lời nói kia, điều này khiến cậu chìm trong sự bàng hoàng, mà lại tiếp tục tự hỏi bản thân của mình rằng: “Rốt cuộc đó là gì cơ chứ? Tại sao lại luôn xuất hiện trong tâm trí của mình, thậm chí là nói chuyện với mình chứ? Nhưng khi mình hỏi người đó, thì người đó lại không trả lời mình?”
Vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân, giọng nói đó lại vang lên một lần nữa: “Này ông đang suy nghĩ điều gì vậy hả, hãy mau đi học đi trễ giờ rồi đấy!”
Cậu nghe những lời này, mà biết hiện tại bây giờ cũng sắp trễ giờ rồi, vậy nên cậu cũng chẳng quan tâm đến, lời nói kia đã xuất phát từ đâu nữa, bởi việc hiện tại cậu cần làm, đó chính là đến chỗ học thêm càng nhanh càng tốt, chứ không thì gặp rắc rối mất...
Đến nơi mọi thứ như cậu đã nghĩ và mong chờ, đó chính là Duy đã ngồi chỗ một cái ghế trống, vẫn còn dư chỗ để cậu ngồi, vậy là cậu đã bước vào bên trong và bắt đầu ngồi xuống chỗ của Duy, trong sự vui vẻ và hạnh phúc của mình, khi hôm nay cậu lại được ngồi chỗ của người mình thương...
Giờ đây người thầy đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, mà lên tiếng hỏi trong sự nhẹ nhàng: “Này em làm gì đi trễ vậy hả?”
Cậu lên tiếng trả lời trong sự bối rối, chốc lát đã tìm một lời nói dối để biện minh: “Dạ bởi vì em ngủ quên, nên em mới đi trễ như thế này!”
Cậu giờ đây có thể nhìn thấy được, sự tức giận trên khuôn mặt của người thầy, nhưng có lẽ là ông ta đã kiềm chế, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng đáp: “Này lần sau không được đi học trễ như vậy như nghe rõ chưa? Không thì em nghĩ mẹ luôn đi!”
Nói đến đây cậu thấy vẻ mặt của ông ta, dường như đã đằng đằng sát khí, ánh mắt giống như một viên đạn vậy, nếu có thể bắn thì đã bắn chết cậu hàng ngàn hàng vạn lần...
Sau đó ông ta đã bắt đầu dạy học cho mọi người, nên cũng chẳng quan tâm đến cậu nữa, trong khi cậu thì vừa viết bài, mà ánh mắt không ngừng nhìn sang một người, trong khi người đó chẳng để ý đến cậu, và cả ánh mắt kỳ lạ kia...
Chốc lát một nỗi buồn lại dâng lên, trong những suy nghĩ của bản thân rằng: “Bây giờ em đã tự tạo được cơ hội, để được ở bên cạnh của anh, nhưng mà anh lại chẳng quan tâm em, dù chỉ một chút, trong khi lại quan tâm những người khác, điều này khiến em rất buồn anh biết không?”
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, cậu đã nhìn anh đang bắt đầu nói chuyện với những người khác, thậm chí là chỉ bài cho họ, trong khi điều đó đối với cậu, thì chẳng bao giờ xảy ra, mà cậu chỉ có thể ghen tị, với những điều mà bọn họ được nhận lại, từ anh mà thôi...
Chốc lát cậu đột nhiên muốn khóc, thì bỗng nhiên dòng suy nghĩ đó, giống như có một ai đó, đang lên tiếng nói với cậu rằng: “Này tại sao ông lại muốn khóc? Trong khi những điều đó không đáng để ông bận tâm, và ông đừng khóc nữa, bởi vì ông đã có tôi bên cạnh rồi...”
Sau những gì mà lời nói từ tâm trí của cậu vừa xuất hiện, cậu liền lên tiếng hỏi người đó trong những suy nghĩ rằng: “Vậy cậu là ai? Tại sao cậu lại nói chuyện với tôi, rồi đột nhiên biến mất như vậy chứ? Trong khi cậu không thể nói chuyện với tôi lâu hơn được sao? Hay cậu cũng như bọn họ, tất cả đều cô lập tôi?”
Chốc lát trong tâm trí cậu, lời nói đó lại vang lên một lần nữa: “Tôi chính là cậu, và những lúc cậu cần tôi thì tôi sẽ xuất hiện, và là người luôn ở bên cạnh của cậu!”
Sau những gì mà vừa xuất hiện trong đầu của cậu, cậu lại hỏi trong sự bối rối: “Vậy rốt cuộc cậu tên gì? Và tại sao cậu lại chính là tôi?”
Dòng suy nghĩ kia lại lên tiếng đáp rằng: “Tôi không có tên, nhưng tôi chỉ biết rằng, chúng ta chính là một, và khi nào cậu cần tôi, thì tôi sẽ xuất hiện để ở bên cạnh của cậu...”
Chốc lát nỗi buồn của cậu, cũng đã dần nguôi xuống, và rồi cậu lại lên tiếng bảo: “Vậy kể từ bây giờ, cậu sẽ là chồng của tôi được chứ? Và cũng chính là Duy và là người mà tôi yêu!”
Updated 20 Episodes
Comments
pẹc pẹc💟💞
hayy
2024-07-14
0
Hurrykhang là chồng taooooo
Um.....cậu bn này có lẽ bị tự kỷ nhỉ
2024-07-13
1
Luli luli ❤️
Tôi chỉ có hai người bạn thân Hầu hết những đứa học Cùng tôi nó đều xa lánh tôi từ hồi lớp hai
2024-07-12
1