Sóng Gió Cuộc Đời.

Sóng Gió Cuộc Đời.

P1 Yêu Đơn Phương Chương 1: Tương Tư Một Người

Trong căn phòng chỉ có một người thanh niên đang ôm chầm lấy một con gấu bông, không gian bao trùm khoảng không tỉnh lặng, thậm chí có vẻ buồn bã và cô đơn...

Chốc lát những tiếng khóc khúc khích vang lên, cùng những câu nói nặng trĩu trong sự buồn bã, dường như cậu ấy đang trải qua, một điều gì đó trong một mối tình thì phải:

“Tại sao anh lại làm như vậy với em chứ? Không phải lúc trước anh hay gần gũi em sao? Và chúng ta còn là bạn thân của nhau nữa mà? Nhưng tại sao bây giờ anh lại né tránh em như vậy chứ? Thậm chí ngay cả nhìn mặt của em, mà anh cũng không thèm nhìn một cái, trong khi anh biết là em yêu anh đến nhường nào?

Thậm chí nếu như anh không muốn tình yêu từ em, thì tại sao chúng ta lại không thể làm bạn chứ? Chỉ là nói chuyện vài câu thôi mà? Tại sao anh lại cũng chẳng thèm quan tâm, hay cho em một cơ hội để gần anh chứ?”

Cứ như vậy cậu vẫn là ôm chặt chú gấu bông vào cơ thể của mình, trong khi đó đầu thì dụi vào lưng nó, trong sự buồn bã và đau thương. Bởi vì trái tim của cậu đang tan nát, khi dành cho một người nhưng người đó chẳng hề yêu cậu, thậm chí nhẫn tâm khiến cậu tổn thương, nhưng vì con đường tình yêu quá mù quáng, đã khiến cho cậu, lạc hướng và không biết đường nào, để có thể thoát khỏi con đường tình yêu này...

Thời gian cứ như vậy dần trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu cho một chương mới của câu chuyện, cậu thức dậy từ sáng sớm, sau đó thay quần áo, rồi đến trường...

Đến trường giờ đây cũng là 5:30 mà thôi, vậy nên chẳng có ai hết, chỉ có một mình cậu chìm trong sự buồn bã, và nỗi cô đơn của bản thân, thậm chí đôi lúc cậu lại nhìn ra cửa sổ, giống như là đang mong đợi một điều gì đó, bỗng chốc cậu cảm thấy rất vui, ánh mắt sáng rực lên, cứ như là đã nhìn thấy một thứ gì đó, mà cậu đang mong đợi vậy...

Từ bên ngoài tiếng bước chân xào xạc vang lên, mang theo một cảm giác vô cùng nặng nề, của người đang đi, bóng dáng thấp thoáng với chiếc áo màu trắng, đang dần lướt qua cửa sổ, trong ánh mắt của cậu khi không ngừng dõi nhìn theo...

Trong tâm trí của cậu, dần xuất hiện những suy nghĩ rằng: “Là cậu ấy, cậu ấy đến rồi!”

Trong những lời nói kia, thì chốc lát cũng đã tan biến, từ cánh cửa chính của lớp học, người vừa mới xuất hiện ở ngoài kia cũng dần bước vào, ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn người đó, thậm chí dòng suy nghĩ lại vang lên: “Chỉ cần được nhìn anh ấy như thế này, cũng là quá đủ với mình rồi!”

Người kia dần tiến đến cái bàn, đó là chỗ mà cậu Ta hay ngồi, sau khi ngồi xuống cậu ta đã lấy sách vở ra, để bắt đầu học bài, nhưng lại không chú ý đến một ánh mắt đang nhìn chăm chăm cậu ta...

Ánh mắt kia dường như, đang chứa chất một điều gì đó, nó có lẽ là một sự mong đợi, thậm chí là một nỗi buồn, mà chẳng ai có thể hiểu được, ánh mắt đó cứ như vậy không ngừng nhìn chăm chăm người ấy, một cách vô cùng khó hiểu...

Người kia bỗng nhiên quay sang phía chỗ cậu, ánh mắt của cậu dần lờ đi chỗ khác, như đang né tránh và lo sợ một điều gì đó, có lẽ vì sợ người đó phát hiện chăng, có lẽ vì sợ ngại ngùng? Hay sợ người ấy sẽ cảm thấy kinh tởm và tránh né mình, khi mình lại dùng ánh mắt kia để nhìn người đó...

Sau một lúc người kia cũng đã quay mặt chỗ khác, trong khi từ bên ngoài, những người khác cũng đã bước vào, bọn họ bắt đầu nói chuyện với người đó, còn ánh mắt của cậu lại tiếp tục nhìn chăm chăm người đó, nhưng bây giờ lại mang theo phần ghen tị...

Với những suy nghĩ trong đầu rằng: “Ước gì mình có thể là bọn họ, để có thể được nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn, chứ mình không muốn nhìn cậu ấy từ xa như thế này, cảm giác này khiến mình rất khó chịu, và buồn bã, mình chỉ ước một điều rằng thôi, là có thể làm bạn của cậu ấy, thậm chí nếu Có Thể quay ngược quá khứ, mình sẽ không làm ra những chuyện kia, khi đã quá ngu ngốc, tỏ tình cậu ấy, để bây giờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, trong khi mình thì yêu cậu ấy, còn cậu ấy thì lại muốn tránh né và căm ghét mình, bởi vì sự ngu ngốc của bản thân...”

Sau những lời nói trong lý trí của mình, bỗng dưng cậu không kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa, rồi nước mắt đã dần trào ra, chảy dài trên đôi má...

Nhưng rồi cậu lại cố gắng mạnh mẽ, mà đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt kia, cậu lên tiếng nói với bản thân của mình rằng: “Không mình không được khóc, nếu như có ai đó thấy, thì lúc đó sẽ không hay đâu!”

Thế là cậu đã cố gắng kiềm chế sự đau thương, bởi vì một người mà chẳng thương cậu, thậm chí là chìm trong sự cô đơn, khi bên cạnh cậu chẳng có một ai, chú ý đến cả, giống như một kẻ bị cô lập, là rác ở nơi này...

Hot

Comments

WONNYE_297🌻

WONNYE_297🌻

Àn nhong

2024-07-19

1

Trăng Bên Ô Cửa

Trăng Bên Ô Cửa

Cuộc đời là v mà

2024-07-14

0

Thiên Tứ

Thiên Tứ

-Góp ý nhỏ: Phần viết của tác giả đã cải thiện nhiều hơn những tác phẩm trước, lỗi chính tả gần như không thấy. Tuy vậy, bạn vẫn còn mắc khá một số lỗi về dấu phẩy.
Vì ở trong chương trên có những chỗ không thực sự cần thiết, cũng như có một số chỗ khi thay thế bằng dấu khác sẽ hợp hơn.
/Mình đọc hay chú ý mấy cái tiểu tiết 😅/

2024-07-14

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play