Ánh đèn sáng loáng, tiếng nhạc vu vương cả biệt phủ Lâm Gia. Người người nói cười vui vẻ, ai cũng ăn mặt sang trọng với những món đồ giá trị phủ đầy cả người. Nhìn lại bản thân, Từ Mộng Đình ái ngại không đủ dũng khí bước vào.
- Cuối cùng cậu cũng đến .
Là Lâm Quân Hạo, cậu ta vui mừng chạy đến nắm lấy tay cô kéo vào giữa nhà .
- Đến đây mình giới thiệu với cậu một người bạn mới.
Trong ánh mắt xa lánh của những người xung quanh. Một chàng trai có dáng cao hơi gầy, gương mặt không ưa nhìn nhưng lại tỏ ra rất thân thiện khác xa bề ngoài. Không những không xa lánh cô mà trái lại tiến đến bắt tay cô.
- Chào em.
- Đây là Mạc Vũ Dân, cháu họ của vợ chú mình đấy Đình Đình. Mình với anh ấy tuy không họ hàng gì nhưng gặp lần đầu đã rất hợp nhau. Vì vậy xem nhau là anh em tốt.
Ngẩn người ra, cô ngơ ngác.
- À !
Mặc Vũ Dân nhìn cô không rời mắt.
Tiếng một vài cô gái bước đến.
- Ai đây? Từ Mộng Đình đây mà. Bọn tớ nghĩ cậu sẽ không đến.
Bĩu môi cười cợt. Họ đến để làm xấu mặt cô chứ chẳng có ý gì tốt lành.
Lâm Quân Hạo nắm tay cô giọng lớn tiếng.
- Đình Đình là bạn thân nhất của tôi. Đương nhiên trong ngày quan trọng như hôm nay sau thiếu cậu ấy được chứ?
Họ tỏ ra khó chịu trước lời nói đó. Càng làm tăng sự ranh ghét lên người Từ Mộng Đình. Các cô gái quay mặt bỏ đi.
Mặc Vũ Dân quay sang Lâm Quân Hạo. Anh tỏ ra hiếu kỳ .
- Đây là người em thương đúng không?
Quân Hạo không nói gì. Anh ta chỉ cười. Sợ sự hiểu lầm không mong muốn Từ Mộng Đình vội thay lời.
- Không, chúng em chỉ là bạn thân của nhau thôi.
- Thật vậy à ?
Ánh mắt của kẻ nuôi hy vọng đang rực sáng trong lòng Mặc Vũ Dân.
Sau buổi tiệc Mặc Vũ Dân xin đưa Từ Mộng Đình về. Cô cũng không từ chối. Bởi khi nói chuyện với anh cô cảm thấy thoải mái hơn những người ngoài kia. Vì cô biết anh cũng có xuất thân gia đình bình thường, nên giữa họ không có khoảng cách phân biệt giàu nghèo.
Hai người rất hợp ý vui vẻ nói chuyện suốt trên đường về. Lúc này Mặc Vũ Dân thổ lộ rằng anh rất quý và muốn làm bạn với cô, hy vọng có dịp mời Mộng Đình đến nhà anh chơi nhưng cô từ chối.
Họ vui vẻ tạm biệt nhau.
Trở lại với cuộc sống thường ngày, Mộng Đình vẫn phải tất bật với cả đóng việc. Thời gian làm nhiều hơn thời gian được nghỉ ngơi. Cô làm rất nhiều việc, bất cứ ai thuê cô cũng ráng mà làm. Từ việc dọn dẹp nhà cửa hộ đến chạy bàn hay rửa bát, cô điều không từ chối.
Cuộc sống tuy vất vả nhưng chưa bao giờ than vãn. Ngày tháng trôi qua với cô là quãng thời gian hạnh phúc vì được bên cạnh những người thân thương trong gia đình.
Sau lần gặp gỡ đó Mặc Vũ Dân đem lòng say mê cô gái mang tên Từ Mộng Đình. Xuất thân là quân nhân, mang trong mình sự quyết tâm và kiên nhẫn, anh quyết chinh phục được trái tim cô. Và cứ thế, Mặc Vũ Dân đã tìm đến nhà Từ Mộng Đình.
" Bịt ..."
Cái chổi trên tay rơi xuống đất. Từ Mộng Đình ngạc nhiên.
- Sao anh lại đến đây ?
Mặc áo quân nhân, trên tay cầm giỏ trái cây. Mặc Vũ Dân nhìn cô cười.
- Tôi đến thăm em.
Hai người nhìn nhau hồi lâu. Cô thở dài.
- Nhà không có người lớn. Anh ngồi tạm ở sân, tôi vào rót nước.
Cả hai trò chuyện với nhau rất lâu. Anh bảo mình sắp chuyển công tác đến một nơi cách xa nơi này. Hôm nay đến để từ giã cũng như lưu giữ chút kỉ niệm đẹp giữa hai người bạn mới quen.
Sau khi ra về Mặc Vũ Dân đã tặng cho cô một cây bút được chính tay anh làm bằng vỏ đạn. Trên đấy khắc dòng chữ " thân tặng Từ Mộng Đình thương nhớ, Mặc Vũ Dân". Khiến trái tim cô thao thức trong lòng .
Mỗi ngày trôi qua. Mặc Vũ Dân vẫn thường xuyên gửi thư cho cô. Theo phép lịch sự Từ Mộng Đình lại trở thành thói quen. Và cứ thế trong họ thân càng thêm thân. Chia sẽ với nhau về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày. Đối với Mặc Vũ Dân anh thầm thương mong nhớ cô gái quê nhà. Còn với Từ Mộng Đình, anh là người bạn tri kỷ để cô chia sẽ những nỗi niềm trong cuộc sống. Dần dần cô cảm thấy anh ta là một người đáng tin tưởng.
[ Mùa xuân năm ấy....]
Từ Mộng Tuyết cũng tốt nghiệp, gánh nặng trên vay cô cũng nhẹ đi. Từ Mộng Đình bắt đầu đi học làm bánh từ bà và mẹ cô, một tiệm bánh nhỏ mang tên Đình Đình ra đời.
Những chiếc bánh quế hoa nhỏ nhắn xinh xắn trong giống như cô ngọt ngào và thanh khiết. Gói thật kĩ vào bao, đặt chúng vào chiếc hộp nhỏ. Cô mang đến làm quà cho Lâm Quân Hạo, một người bạn thuở nhỏ mà cô trân quý nhất. Nhưng rất tiếc, Quân Hạo không còn ở nhà, anh ta đã đến trường học.
Từ Mộng Đình đành gửi lại quà, cô ra về trong vẻ hơi tiếc nuối.
Sống gió một lần nữa lại đến.
Ông Từ ngã xuống sàn nhà. Trong sự hoảng hốt của vợ và những đứa con. Họ khóc nức nở, bối rối không biết làm thế nào.
Mặc Vũ Dân xuất hiện, anh ta như một anh hùng. Đỡ ông Từ ra xe đưa đến bệnh viện. May kịp thời, mọi trở ngại qua đi. Lần này anh trở thành người có ơn của gia đình họ. Từ Mộng Đình cũng có cái nhìn khác về anh ta.
Và từ đó anh trở thành vị khách quý của gia đình họ Từ .
Updated 41 Episodes
Comments