Chapter 3

Những ngày đi học tiếp theo của em thì cũng tạm gọi là ổn đi?
Ngoại trừ cô bạn Sooji bị bắt nạt công khai cùng một cô bạn trông có vẻ lầm lì và cả hai đều bị mọi người khinh miệt ra mặt.
Em cũng chỉ có cách âm thầm và lén lút đưa bông băng cho Sooji và Ja Eun vào lúc tàn cuộc.
Chứ cũng chẳng dám làm gì.
Em được bắt chuyện với kha khá mọi người trong lớp.
Không biết vì lí do gì nữa, có lẽ vì em có ngoại hình không phải là tầm thường chăng?
Em nghĩ vậy.
Bởi lẽ em không có thói quen bắt chuyện người khác trừ khi đó là tình huống bắt buộc đâu.
Người ta nói chuyện với em thì em cũng lịch sự đáp lại.
Nhưng em dám chắc rằng, những người 'bạn' đó hoàn toàn xem em là các mối quan hệ xã giao, không hơn không kém.
Em thuận theo thôi, cũng chẳng trông mong điều gì.
Mọi chuyện đều êm đềm diễn ra.
•••
Rầm!
Bang Woo Yi
Bang Woo Yi
Ôi mạnh quá đi mất!
Koo Seol Ha
Koo Seol Ha
Ném mạnh vào.
Rầm!
Bang Woo Yi và Koo Seol Ha liên tục dùng những quả bóng chuyền ném về cùng một phía với một lực hết sức không bình thường.
Mục tiêu không ai khác ngoài cô bạn học có vẻ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khinh miệt - Myeong Ja Eun.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Quả bóng khi tác động vào cơ thể con người tạo ra nhiều thanh âm bạo lực.
Myeong Jae Eun ngồi bệt dưới nền, hai tay bị trói bằng dây thừng.
Đầu thì bị đội nguyên cái cọc tiêu giao thông to lớn khiến mọi thứ xung quanh Ja Eun chỉ là một màu đen.
Myeong Ja Eun
Myeong Ja Eun
...
Kim Da Yeon
Kim Da Yeon
Hahaha!!
Kim Da Yeon ngồi một bên, chân này vắt lên chân kia cười lớn đầy thoả mãn.
Rầm!
Rầm!
Rầm!!
Bang Woo Yi ném một quả với lực mạnh gấp đôi so với các quả trước khiến Ja Eun ngã xuống.
Cọc tiêu trên đầu cũng theo đó mà rơi ra.
Myeong Ja Eun
Myeong Ja Eun
Hộc!
Koo Seol Ha
Koo Seol Ha
Chết tiệt.
Cả hai tiến tới dùng chân tác động vật lí lên người của Jae Eun.
Băng dính dán chặt lên miệng của Jae Eun khiến nên chẳng nói được gì mà chịu trận.
Koo Seol Ha
Koo Seol Ha
Con khốn, vẫn chưa chừa hả?
Koo Seol Ha
Koo Seol Ha
Lúc nào cũng làm bọn tao mất hứng vậy?
Seol Ha vừa nói chân vừa đá vào người của Jae Eun, Woo Yi cũng không khác gì.
Số lượng ngày càng gia tăng, lực chân ngày càng mạnh hơn.
Woo Yi ngồi thấp xuống để chiều cao giữa bản thân và 'mục tiêu' không quá chênh lệch.
Sao đó túm lấy một mảng tóc lớn của Ja Eun kéo lên một cách không thương tiếc.
Bang Woo Yi
Bang Woo Yi
Để ý vào.
Bang Woo Yi
Bang Woo Yi
Sao mày cứ vặn vẹo hoài vậy?
Kim Da Yeon
Kim Da Yeon
Ahahaha!!
Da Yeon khẽ ngả người ra sau, miệng cười không ngớt.
Park Veryoung
Park Veryoung
...
Em là người đã nghe thấy và chứng kiến tất thảy hành vi thô bạo trong căn phòng chứa đồ đó.
Em thật sự rất rất muốn ra tay giúp đỡ cô bạn đó nhưng lại không thể.
Bởi vì nếu bây giờ em đi ra thì em sẽ làm được gì?
Bảo những kẻ bắt nạt dừng lại? Hay là dùng lời lẽ đe doạ chúng?
Ôi thôi đi nào, em chỉ là một học sinh bình thường thôi.
Hiển nhiên là em phải biết sợ chứ?
Dù có ai đó cho em mười cái gan hùm em cũng không dám đi ra đâu.
Lỡ đâu bước ra thì em lại bị bọn họ chuyển mục tiêu sang em dù chưa có sự cho phép của 'hạng A' cũng không chừng?
Ai mà biết được thứ gì sẽ xảy ra.
•••
Cạch.
Em mở cửa bước vào sau đó đóng lại cẩn thận. Đập vào mắt em là Myeong Ja Eun ngồi bệt dưới nền
Cậu ấy nhìn em, rất nhanh liền nhìn xuống sàn.
Park Veryoung
Park Veryoung
Cậu không sao chứ, Ja.. Eun nhỉ?
Myeong Ja Eun
Myeong Ja Eun
...
Ja Eun như thể quen thuộc với người trước mặt mình. Mà cũng phải thôi.
Em ngày nào mà chẳng đưa cho cô băng gạc chứ?
Park Veryoung
Park Veryoung
Sao cậu không tố cáo cho giáo viên?
Park Veryoung
Park Veryoung
Biết đâu họ sẽ giúp được gì đó..?
Park Veryoung
Park Veryoung
“ Hoặc không... ”
Đứng đó khoảng trên dưới 5 giây, không nhận được hồi âm nào em cũng đành im lặng.
Bản thân đi tới nhặt từng quả bóng bỏ lại vào nơi nó nên thuộc về.
Park Veryoung
Park Veryoung
...
Từ từ bước tới chỗ của Ja Eun đang ngồi đó.
Em cho tay vào túi váy rồi lấy ra băng cá nhân được đóng gói dạng vỉ.
Nhìn Ja Eun thất thần và không có ý định lấy nó, em liền khom người xuống rồi dúi vào tay của cô bạn.
Park Veryoung
Park Veryoung
Vết sẹo đó...
Myeong Ja Eun
Myeong Ja Eun
!
Ja Eun vội kéo tay áo che đi nhiều vết sẹo ngay cổ tay.
Myeong Ja Eun
Myeong Ja Eun
Hôm nay là thứ mấy?
Mãi mới thấy Ja Eun mở miệng nói chuyện với em, em khẽ bất ngờ nhưng đầu nhảy số khá nhanh.
Park Veryoung
Park Veryoung
...Thứ năm?
Myeong Ja Eun
Myeong Ja Eun
Về lớp ngay!
Myeong Ja Eun
Myeong Ja Eun
Nhanh lên!
Ja Eun vội vàng đứng dậy, hai tay chộp lấy cổ tay em hơi đẩy về phía trước.
Cạch!
Park Veryoung
Park Veryoung
!
Myeong Ja Eun
Myeong Ja Eun
!
Cách cửa bị mở bật ra, một người từ bên ngoài đi vào khoảng hai ba bước.
Seo Do Ah
Seo Do Ah
...
Park Veryoung
Park Veryoung
A- Cậu...
Seo Do Ah lia mắt quan sát xung quanh, cũng đủ hiểu được vừa diễn ra những gì.
Seo Do Ah
Seo Do Ah
Không thấy cậu trong lớp, nghĩa vụ là lớp trưởng nên tôi đi tìm.
Seo Do Ah
Seo Do Ah
Vào nhanh đi, cả lớp đang chờ đợi đấy.
Park Veryoung
Park Veryoung
À ừm!
Do Ah nói xong liền xoay người rời đi, em cũng vội chạy theo để bắt kịp tốc độ của cô bạn.
Trước khi ra khỏi phòng em không quên ngoảnh đầu nhìn lại khuôn mặt của cô bạn Ja Eun.
Em vừa đi vừa mím chặt môi, thầm trách bản thân sao lại đãng trí tới vậy.
Park Veryoung
Park Veryoung
“ Chết thật, sao mình lại không nhớ lời nói của Sooji chứ? ”
Park Veryoung
Park Veryoung
“ Rằng thứ năm cuối tháng này, cũng tức ngày hôm nay... ”
Sẽ diễn ra cuộc bầu chọn...
Hot

Comments

Khuee(R)

Khuee(R)

Sao giờ t mới fic này nhể

2024-08-23

0

Hashiera

Hashiera

Lụm ghế đầu=)

2024-07-26

5

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play