Chapter 1
⚠╏Mốc thời gian sẽ được chỉnh sửa cho phù hợp với mạch truyện╏⚠
Thầy Im tằng hắng giọng để tất cả mọi học sinh trong lớp học quay về trật tự.
Im Joo Hyung
Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới.
Nghe được hiệu lên của thầy Im, em vươn tay kéo cánh cửa rồi từ tốn bước vào.
Dừng chân ngay cạnh bục giảng ở giữa lớp, lòng bàn tay này đặt lên mu bàn tay kia.
Park Veryoung
Park Veryoung, rất mong được giúp đỡ.
Thanh âm trong trẻo nhỏ nhẹ có phần rụt rè vang lên, ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu rọi vào thân ảnh đứng trên bục giảng.
Em gập người khoảng 15 độ, mái tóc vàng nhạt xoã tự do theo đó mà đung đưa.
Cả lớp không ai nói gì, khoảng không im lặng bao trùm cả phòng học.
Không phải là hờ hững, không để tâm như vài tuần trước, khi cô 'bạn' Sung Sooji của họ chuyển đến.
Mà là thất thần và ngỡ ngàng bởi dung mạo của người trước mắt.
Im Joo Hyung
Em thấy chỗ trống đó không? Đó là chỗ của em.
Em khẽ gật đầu, đôi chân nhỏ bước đi xuống chỗ trống được thầy Im chỉ định.
Khi đi xuống, em hoàn toàn có thể cảm nhận được có biết bao cặp mắt dán chặt vào người em.
Vốn là một người tự ti nên em chỉ dám nhìn xuống nền cho tới khi đến chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của em là hàng ghế thứ hai từ dưới lớp đếm lên, cạnh ô cửa sổ.
Em đẩy ghế ra rồi ngồi xuống, bên cạnh chỗ em là một ghế trống.
Thầy Im phổ biến kế hoạch tuần một cách ngắn gọn cho cả lớp, xong xuôi cũng nhanh chóng rời đi để các học sinh có thời gian chuẩn bị cho tiết học sau.
Em đang ngắm nhìn bầu trời thì nghe thấy có tiếng nói liền quay sang.
Baek Harin
Cậu chuyển đến từ đâu thế?
Park Veryoung
Tôi chuyển từ Anh Quốc sang Seoul rồi quyết định nhập học ở ngôi trường này.
Oh Sung A
Anh Quốc? Cậu là người ngoại quốc sao?
Oh Sung Ah tỏ vẻ hơi ngạc nhiên thốt lên.
Không chỉ có ba người bọn họ mà còn có các học sinh ở gần đó nghe thấy mà nhìn sang em.
Nhất là hai người bạn học bàn dưới của em.
Quả thật, học sinh mới có một chút nét của người Tây.
Park Veryoung
...Cũng không hẳn đâu.
Park Ji Young
Woa... Cậu làm tôi ngạc nhiên thật.
Park Ji Young hơi mở to mắt, đưa tay che miệng.
Em chỉ biết cười trừ rồi thôi, không nói gì.
Oh Sung A
Veryoung này, Harin có xinh không?
Oh Sung A vừa nói vừa nhìn em, sau đó là nhìn sang Harin, cô bạn có mái tóc xoăn nhẹ xoã rũ xuống hai bả vai.
Baek Harin
Yerim xinh hơn.
Harin cười cười phủ định lời nói của Oh Sung A, sau đó nhìn lên Yerim đang ngồi cách đó vài chỗ ngồi.
Park Ji Young gọi tên Yerim, cô gái Yerim nghe ai gọi tên mình liền quay xuống.
Kết quả là em và cô bạn Yerim chạm mắt nhau.
Yerim thấy vậy liền vẫy tay xem như lời chào hỏi, trên môi vẫn là nụ cười niềm nở.
Em cũng cười rồi vẫy lại xem như lịch sự.
Seo Do Ah
Tiết đầu là tiết nhạc ở phòng thanh nhạc.
Seo Do Ah
Đi nhanh đi cho tôi còn khoá cửa.
Seo Do Ah
Một phút nữa không ra là tôi nhốt đấy.
Từ ngoài cửa bước vào là một cô bạn tóc ngắn, đeo một cặp kính tròn với khuôn mặt nghiêm nghị thông báo cho cả lớp.
Oh Sung A
Đó là là Seo Do Ah, lớp trưởng đó.
Oh Sung A
Cậu ấy là học sinh thuộc top của trường.
Oh Sung A
Cậu cũng hiểu tính cậu ấy rồi nhỉ?
Dù Oh Sung A nói không lớn nhưng Seo Do Ah vẫn nghe được, đưa mắt sang nơi vừa nhắc tới mình.
Thế là em và Do Ah chạm mắt với nhau, nhưng trong chốc lát cô bạn liền quay đi.
Em gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng chẳng biết đáp lại như thế nào nên đành im lặng.
•••
[Giáo viên dạy nhạc]: Hôm nay đến ai hát nhỉ?
•••
[Giáo viên dạy nhạc]: Ta đã bắt đầu từ cuối danh sách rồi nhỉ?
Park Ji Young
Em muốn nghe Im Yerim hát.
Park Ji Young từ hàng ghế của khán giả nói vọng.
Oh Sung A
Để Yerim hát đi ạ!
•••
[Cả lớp]: Im Yerim! Im Yerim! Im Yerim!
Em có hơi bất ngờ mà xoay đầu nhìn xung quanh.
•••
[Giáo viên dạy nhạc]: Không, không được. Trật tự.
Dường như lời của giáo viên không có hiệu quả để ngăn những chiếc miệng xinh đang hô tên Im Yerim thất thanh.
•••
Giáo viên dạy nhạc: Haizz... Yerim, hôm nay em hát được chứ?
Cô giáo cũng bất lực thở dài mà chiều theo ý muốn của học sinh.
Yerim vẫn giữ nguyên nụ cười của mình, chống tay lên cằm nói với giọng chán nản.
Im Yerim
Em chấp nhận yêu cầu hát ạ.
Chỉ vừa dứt câu thì cả lớp liền hú hét lên trong sự vui mừng.
Yerim rời khỏi chỗ ngồi đi xuống sân khấu trong tràn pháo tay của hầu hết mọi người.
Và từ đâu đó lại xuất hiện một cô bạn khiến bầu không khí vui vẻ kia bỗng chốc im bặt.
•••
[Giáo viên dạy nhạc]: Giật cả mình.
•••
[Giáo viên dạy nhạc]: Lại là em à? Lớp bắt đầu từ đời nào rồi sao giờ em mới tới.
•••
[Giáo viên dạy nhạc]: Nếu muốn thư giãn, sao không ra khỏi trường ấy?
Cô dạy nhạc nói với giọng không mấy thiện cảm cho cam.
•••
[Giáo viên dạy nhạc]: Bao nhiêu lần rồi? Em mà phá hỏng không khí--...
Tiếng nhạc được Yerim bật lên cắt ngang lời của cô giáo.
Cô bạn đó không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi vào chiếc ghế khán giả gần nhất.
Im Yerim cũng bắt đầu trình diễn tiết mục âm nhạc của mình.
Mắt em quan sát chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Yerim, tai cũng dỏng lên mà nghe từng giai điệu của bài hát.
Nhưng đầu óc lại suy nghĩ đến việc khác.
Park Veryoung
“ Cô bạn vừa nãy... hình như là cái cậu ngồi ở phía sau mình thì phải? ”
Em có bị chú ý cô bạn đó là do nằm gục xuống bàn mà không để tâm những gì xảy ra trong lớp.
Park Veryoung
“ Sao tay cậu ấy lại băng bó thế nhỉ...? ”
Comments
Khuee(R)
Ê xin lỗi mắc cười quá
2024-08-23
0
Khuee(R)
Vợ em đó mấy chị
2024-08-23
2
YinNii✨☘️
Tặng hai bông ủng hộ đâyyyy
2024-07-24
1