[BL] Chú Ơi, Em Muốn Ôm Ôm!
[ Chap 1 ] Chú tìm ai?
🦥
" ∆=b²-4ac " là suy nghĩ
// a²-b²=(a-b)(a+b) // là hành động
[ ∆'=b'²-ac ] là giải thích
****** là chữ số gì đó bị ẩn
chữ số trên chỉ mang tính chất minh hoạ cho lời thoại 🐭
Tại căn nhà nhỏ ước chừng 24m²
Bên ngoài nhà có những tên to lớn đứng như canh gác
Giang Hà
// Giật thót // C-cậu thông cảm cho tôi... // quỳ dưới nền //
Đình Bách -Anh-
// châm thuốc // Bà già, bà nói câu này 6 lần rồi đấy!
Đình Bách -Anh-
Bọn nó có thể thương hại bà, nhưng tôi thì không! // bóp mặt Giang Hà kéo lại gần //
Đình Bách -Anh-
// nhả khói vào mặt G.Hà //
Nhả khói xong Đình Bách đá mạnh vào lòng ngực bà ta, khiến bà đau điếng...
Giang Hà
Khụ...Khụ! T-tôi hứa tháng sau, tháng sau nhất định sẽ trả đủ!! // bò trên đất //
Đình Bách -Anh-
Bà muốn tháng sau cũng được...
Đình Bách -Anh-
Nhưng mà phải để tôi cắt một tay của bà làm tin chứ nhỉ?
Giang Hà
C-Chuyện này..tôi...--
Bà ta chưa kịp nói xong Đình Bách đã đè tay bà trên nền nhà
Đình Bách -Anh-
// Dí điếu thuốc đang cháy vào tay bà //
Giang Hà
AgHH.!! Xin cậu, xin cậu mà!! // cố rút tay lại //
Đình Bách -Anh-
La cái gì? Tôi đã cắt tay bà chưa?
Giang Hà
Tôi van xin cậu..hức..tôi chưa muốn chết đâu..hức..làm ơn!
Đình Bách -Anh-
Sao lúc bà ăn chơi không nghĩ đến cảnh này? // đứng dậy //
Giang Hà
Hức...xin cậu..cho tôi tháng sau..hức...! // run rẩy //
Anh đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng và để ý đến tấm ảnh nhỏ được dựng đứng dựa lên thân cái đồng hồ báo thức, tò mò nên đến xem thử...
Đình Bách -Anh-
// Bước lại tủ đầu giường //
Đình Bách -Anh-
// Cầm bức ảnh lên xem //
Bức ảnh cũ kỹ lại còn nhăn nheo, trong ảnh là em bé khoản chừng 3 tuổi đang ngủ...rất đáng yêu
Đình Bách -Anh-
" An An? "
Anh cầm tấm ảnh đi lại chỗ người phụ nữ đang run rẩy quỳ dưới đất kia hỏi....
Đình Bách -Anh-
Em bé trong ảnh là gì của bà?
Giang Hà
Cái này...Nó là con riêng của chồng tôi...!
Đình Bách -Anh-
Bây giờ bao nhiêu tuổi? Tên gì? ở đâu?
Giang Hà
N-nó 16 tuổi rồi...nó tên Lý Gia An, ở với tôi...trong ảnh là nó khi còn nhỏ...!
Giang Hà
Cậu quen nó hả..?
Đình Bách -Anh-
Không phải chuyện của bà!
Đình Bách -Anh-
" Là em ấy...là Gia An của mình "
Im lặng suy nghĩ khoảng 1 phút
Đình Bách -Anh-
Này bà có muốn giao dịch với tôi một chuyện?
Giang Hà
C-chuyện gì hả cậu // dè chừng //
Đình Bách -Anh-
Quên mất bà làm gì được phép từ chối // cười khinh //
Đình Bách -Anh-
Tôi sẽ xoá nợ cho bà, nếu bà đưa em ấy cho tôi.
Giang Hà
C-chuyện này...// do dự //
Đình Bách -Anh-
Cho bà thêm 500 triệu. // đưa chiếc thẻ ra trước mặt bà ta //
Giang Hà
Được, được tôi đồng ý...!! // chụp lấy chiếc thẻ // " không ngờ mình lại hên vậy!! "
Đình Bách -Anh-
" Hám tiền "
Đình Bách -Anh-
Mật khẩu là ******, tối về tôi sẽ xé giấy nợ của bà...Còn bây giờ...
Đình Bách -Anh-
Em ấy đâu?
Giang Hà
T-tôi không biết...Nhưng thường ngày 12:30 nó sẽ về nhà!
Đình Bách -Anh-
Ừ, bây giờ bà muốn đi đâu thì đi đi.
Bà ta chạy thẳng ra khỏi ngôi nhà đó, chắc là lại đi cờ bạc.
Đình Bách -Anh-
Nhớ em quá..AnAn // áp tấm ảnh lên ngực trái của mình //
Đình Bách -Anh-
// Đi ra khỏi nhà //
Nhân vật phụ
Đàn em: Đại ca, bà ta thì sao?
Đình Bách -Anh-
Kệ đi, tao xoá nợ cho bả rồi.
Nhân vật phụ
Đàn em: à Dạ..// khó hiểu //
Đình Bách -Anh-
Mấy giờ rồi?
Nhân vật phụ
Đàn em: 12:26 rồi ạ!
Đình Bách -Anh-
Về trước đi, tao ở lại có chút việc.
Đàn em của anh Bách liền rời đi trước, trước căn nhà chỉ còn lại chiếc xe oto đen của anh.
Đình Bách -Anh-
// Dựa lưng lên cửa sau xe //
Anh nhắm mắt nhớ lại kỉ niệm của mình và AnAn khi bé...
Lý Gia An -Cậu-
Chú gì ơi, chú tìm ai ạ?
Đình Bách -Anh-
// Giật mình quay đầu về phía cậu //
Trước mặt Đình Bách là một cậu bé rất dễ thương...cậu mặc chiếc áo hoodie cùng quần dài, trên vai đeo chiếc túi chéo màu trắng...
Lý Gia An -Cậu-
// Bước lại gần // Chú ơi, sau chú đậu xe trước nhà cháu...
Đình Bách -Anh-
// ngơ ra nhìn cậu //
Lý Gia An -Cậu-
" Mình hỏi chú không nói chắc là bị câm rồi... "
Lý Gia An -Cậu-
" Hay là chú còn bị điếc nhỉ...tội nghiệp quá còn thê thảm hơn cả mình..! "
Gia An đi lướt qua anh, định vào nhà...
Đình Bách -Anh-
A-// nắm lấy tay cậu //
Đình Bách -Anh-
Em là Gia An có phải không..?
Lý Gia An -Cậu-
// Quay lại nhìn anh //
Lý Gia An -Cậu-
" Sao bây giờ lại nói được rồi...vậy chỉ là bị điếc thôi hả "
Lý Gia An -Cậu-
Dạ phải ạ..chú tìm tôi à? mà sao chú biết tên tôi?
Đình Bách -Anh-
" Tôi già lắm rồi sao "
Đình Bách -Anh-
À..Chuyện là, mẹ kế của em...nhờ tôi chăm sóc em một thời gian!
Đình Bách -Anh-
Bà ấy phải đi đâu đó rồi!
Lý Gia An -Cậu-
" Sao dì không nói chuyện này cho mình biết..."
Đình Bách thấy cậu không nói gì thì mở cửa xe ra, bế cậu đưa vào trong...
Lý Gia An -Cậu-
C-chú!? Chú định làm gì?
Đình Bách -Anh-
// thắt dây an toàn cho cậu //
Đình Bách -Anh-
Đưa em về nhà tôi...Dì của em nhờ tôi giữ em dùm dì ấy!
Lý Gia An -Cậu-
" Thì ra chú ấy cũng không bị điếc "
Lý Gia An -Cậu-
N-nhưng mà chú là gì của dì ấy!?
Đình Bách -Anh-
..Hmm..Là bạn, em đừng hỏi nữa ngoan đi // Xoa đầu cậu //
Đình Bách -Anh-
// đóng cửa xe lại //
Anh đi vòng qua bên ghế lái mở cửa rồi ngồi lên xe...
Lý Gia An -Cậu-
Chú, chú có phải bắt cóc không dậy..?
Đình Bách -Anh-
Không phải, sắp tới chú là người bảo hộ cho em! // khởi động xe //
Lý Gia An -Cậu-
" Không lẽ dì Hà trốn nợ, không tiện dẫn mình theo nên để mình ở với chú này..! "
Lý Gia An -Cậu-
Mà chú tên là gì? Chú bao nhiêu tuổi rồi..?
Đình Bách -Anh-
" Em vẫn chưa nhận ra anh luôn sao...có chút buồn đó "
Đình Bách -Anh-
Chú tên Đình Viễn Thanh, chú mới có 28 thôi! // lái xe //
Lý Gia An -Cậu-
Òh- chú Thanh...! " chú họ Đình sao, hiếm thấy lắm...Hình như anh ấy cũng họ Đình "
Đình Bách -Anh-
"Tôi cứ tưởng em sẽ gọi tôi là anh khi biết tuổi thật chứ!"
Lý Gia An -Cậu-
Tôi nhìn chú cứ thấy quen quen á..!
Đình Bách -Anh-
Chú giống người nổi tiếng nào à? // chọc // " không lẽ em ấy sắp nhớ ra mình rồi!!"
Lý Gia An -Cậu-
Hỏng tới mức đó đâu chú ơi..!
Đình Bách -Anh-
Hả!? " Thôi bỏ đi... "
Lý Gia An -Cậu-
A-tôi xin lỗi chú!!
Trên xe cậu cứ nói liên tục, lâu rồi anh mới nói chuyện vui vẻ với một người như vậy...
🦥
Đình Bách hỏng nói cho AnAn là dì đã bán cậu cho anh
🦥
Bởiii vì anh sợ cậu biết sẽ buồn đó
Comments