Chap 3 : Thuyết phục

Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
chào cậu
Lần này anh không đắm chìm trong thế giới riêng của mình nữa, nghe thấy giọng nói của cậu liền nhìn sang. Cậu hơi nhướng mắt, trên trán hằn lên vài vết nhăn mờ mờ. Khuôn mặt và mái tóc của cậu chìm trong ánh sáng từ màn hình máy tính trở nên lành lạnh.
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Có việc gì ?
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
À, xin chào, mình tên Kỳ Hàm chúng ta là bạn cùng...”
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Có việc gì
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Là như vầy, gần đây nhà trường xét điểm chuyên cần, giờ tự học sớm và tối..
Anh cúi đầu xuống tiếp tục gõ bàn phím.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Cậu có thể kiên nhẫn nghe người ta nói hết một câu không hả?
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Vì mới khai giảng xong nên thầy cô quản lý rất nghiêm, hiện giờ lớp trưởng cũng rất lo, cậu ấy không muốn khai ra các cậu nên luôn bao che, lúc điểm danh đều báo có. Nhưng nếu...”
Trước mặt cậu bỗng xuất hiện một vật, lời đang nói dở lại bị ngắt ngang. Bác Văn vẫn ngồi trên thảm cỏ, một tay giơ laptop về phía cậu
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Cầm lấy
Trên màn hình đang hiển thị một trình biên dịch (1).
1) Trình biên dịch, còn gọi là phần mềm biên dịch. Đó là một chương trình máy tính làm công việc dịch một chuỗi các câu lệnh được viết bằng một ngôn ngữ lập trình (gọi là ngôn ngữ nguồn hay mã nguồn), thành một chương trình tương đương nhưng ở dưới dạng một ngôn ngữ máy tính mới (gọi là ngôn ngữ đích) và thường là ngôn ngữ ở cấp thấp hơn, như ngôn ngữ máy. Chương trình mới được dịch này gọi mã đối tượng.
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Ấn phím cách
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Hả
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
nghe không hiểu tiếng người à ?
Cậu lại đành ấn phím cách, một cửa sổ nhảy ra, ở giữa hiện một thứ đen sì trông giống như hình người, tay cầm một thanh kiếm.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
chơi game à?
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Điều khiển nhân vật di chuyển lên xuống trái phải để tránh quả cầu rơi xuống, rồi vượt qua bên kia sông.
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Cậu có ba mạng, nếu cuối cùng không chết thì tôi sẽ đến lớp vào giờ tự học buổi sáng.
cũng được, chơi game nghe ra còn thoải mái hơn là phải tiếp chuyện cậu ta. Cậu hít thật sâu rồi ấn phím bắt đầu. Bốp! Một quả cầu từ trên cao đột ngột nện thẳng xuống đầu nhân vật, toàn thân cậu cũng run lên theo, nhân vật chết nghoẻo rồi.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Cái này mà gọi là quả cầu “rơi xuống” sao?
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tổng cộng có mấy quả cầu?
Anh im lặng, giơ hai ngón tay lên.
Vậy được rồi! mình có ba mạng, hai quả cầu, đã biết được vị trí rơi xuống của quả cầu thứ nhất, lần thứ hai sẽ thử xem vị trí quả cầu kế tiếp, lần thứ ba là chính thức qua ải.
Tay ấn phím bắt đầu lần nữa, cậu lập tức ấn lùi về sau một bước, thuận lợi tránh được quả cầu thứ nhất, tiếp sau đó mới tiến lên, lúc đến tận cuối đường thì thêm một quả cầu nữa nện xuống. Cậu ấn phím cách với tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn bị đè chết ngắc. Cậu lại ngước mắt lên, thấy anh nhếch môi nhìn mình.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Bị quả cầu nện trúng thì chết, mà qua sông cũng chết, cậu viết lầm rồi phải không?
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Không
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Như vậy thì chơi thế nào chả chết.
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Đúng vậy
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Trò này chơi là thua hả?
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
vậy sao còn bắt tôi chơi ?
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Vì không ưa cậu
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Cái quái gì thế này?
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
gì cơ?
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Bởi vì tôi không ưa cậu
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
tại sao
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Con người của cô, quá giả
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tôi như vậy trong mắt cậu à
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Cậu bực tức rời khỏi chỗ đó
đang đi thì gặp Thuỵ
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Sao cậu lại đến đây?
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Còn cậu?
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Mình đi ra ngoài hóng gió cho mát.
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trong ký túc xá có máy điều hòa mà cậu phải lên đây hóng mát à?
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Ở đây có gió tự nhiên mà, ngồi trong điều hòa nhiều sẽ rất dễ bị bệnh, dù sao gió trời vẫn tốt hơn.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Còn cậu, sao cậu lại đến đây?
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Tôi đến đây tập đàn.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
ở đây á?
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
À ờ
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Hửm?
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Sao cậu không đến giờ tự học buổi sáng?
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Không đi, có việc
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Ngày nào cũng vậy?
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Việc gì thế?
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Cậu quan tâm làm gì. Tôi không đến lớp tự học buổi sáng thì ảnh hưởng gì đến cậu?
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Không, không, cậu hiểu lầm rồi, mình không có ý này!
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Trương Hàm Thuỵ [Hắn]
Kết thúc cuộc trò chuyện
---
Trước ngày bắt đầu học một môn mới nào đó, theo thường lệ cậu sẽ mở sách ra chuẩn bị bài trước. Buổi đầu tiên môn này cũng là kiến thức nhập môn, cậu xem sơ lược một lần, sau đó tiện tay lật ra phần sau. Nội dung phía sau khiến cậu từ từ trợn to mắt. Tuy cậi vẫn chưa biết ý nghĩa cụ thể của mấy hàm lệnh kia, nhưng chương trình cơ bản này đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho cậu
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Đây chính là cái trò biến thái qua sông thì chết ấy chứ còn gì nữa?
Tay Cậu lật sách càng lúc càng nhanh, sách giáo khoa chất lượng bình thường kéo theo những âm thanh ràn rạt. Lật đến tận tờ cuối cùng, cậu hít sâu một hơi rồi khép sách lại, nhìn kỹ tựa đề to tổ chảng trên bìa sách.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Ngôn ngữ lập trình C...
Giáo sư dạy môn ngôn ngữ lập trình C họ Tô ông là người có tiếng trong ngành
Địa điểm học là phòng truyền thông. Kiểu phòng học này rất tạo điều kiện thúc đẩy đám sinh viên lười biếng bùng tiết.
Mấy hàng máy vi tính đầu tiên đều được bật, hăng hái tỏa nhiệt hấp đám sinh viên ngồi thực hành, chỉ cần qua nửa giờ đã thấy oi bức vô cùng. Mà những màn hình máy tính này như một lớp lá chắn, chỉ cần giáo sư không bước xuống bục giảng thì ở bên dưới có ngủ lăn lóc ra sao cũng chẳng ai biết.
Chuông vào học vang lên. Ánh mắt cậu vô thức liếc ngang liếc dọc.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Cậu ta không đến à? ngông thế à?
Mới vừa nghĩ như thế thì đã thấy thủ khoa Dương rảo bước vào lớp. Có thể do mới ngủ trưa dậy, mái tóc của Bác Văn dựng đứng và rối bù như Siêu Xayda. Vào lớp, cậu ta đi thẳng tới hàng cuối, nhưng mới vừa đến nơi thì được một bạn học cho hay:
Máy này không mở được đâu, hư rồi
Giáo sư Tô đã chuẩn bị xong giáo án, hắng giọng, đang định bắt đầu giảng bài thì phát hiện Bác Văn đang đứng hiên ngang phía cuối phòng học. Ông vẫy tay với Bác Văn rồi chỉ về phía Kỳ Hàm
Quả nhiên giáo sư Tô nói:
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Bạn học kia, ở đây còn chỗ trống này.
Giáo sư Tô bắt đầu giảng, ông nâng cốc trà, hỏi nhóm sinh viên bên dưới:
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Có ai đã tìm hiểu trước về ngôn ngữ lập trình C chưa? Hay là đã từng thử viết một vài chương trình nhỏ bằng ngôn ngữ C trước đây chưa?
Cậu lén liếc sang anh
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Cậu giơ tay đi kìa, không phải chính cậu đã viết ra cái trò qua sông thì chết khốn nạn kia sao?
Thấy không có ai hưởng ứng, giáo sư Tô cười:
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Mọi người vẫn còn ngại ngùng nhỉ?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Các em biết đấy, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, tốc độ phát triển của tin học rất nhanh, các loại ngôn ngữ lập trình cũng phát triển như vũ bão. Ngôn ngữ C so với những ngôn ngữ mới xuất hiện này cũng giống như tôi đang đứng trước mặt các em đây, đã dần già cỗi đi rồi.”
Trên vẻ mặt hiền hậu của giáo sư Tô nở ra một nụ cười tinh nghịch.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Nhưng cũng có câu gừng càng già càng cay, già cũng có ưu điểm của già, nó phổ biến và có cấu trúc chặt chẽ. Tương lai bất kể các em muốn tiếp tục nghiên cứu thuật toán, nghiên cứu trình biên dịch, cơ sở dữ liệu, hay thao tác hệ thống thì những kỹ năng các em đã học được từ ngôn ngữ C đều đủ trở thành nền tảng lập trình cho các em. Nhưng có một câu tôi muốn nói với các em trước khi vào học, các em nhất định phải nhớ kỹ, chỉ có bảy chữ thôi: Bản lĩnh đều ở ngoài kỹ xảo.”
Nhóm sinh viên bên dưới im lặng lắng nghe. Giáo sư Tô giơ một ngón tay lên, ánh mắt lấp lánh.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Các em có thể thi vào trường này chính là việc vô cùng đáng để tự hào. Nhưng các em phải nhớ rằng, nhất định đừng mắc phải chứng bệnh phổ biến của đám học sinh giỏi, đó là chỉ biết chăm chăm vào sách vở.”
Kỳ Hàm có cảm giác như bị nghẹn họng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Trong bốn năm đại học, các em sẽ được học rất nhiều ngôn ngữ lập trình, nhưng bất kể ngôn ngữ nào đi chăng nữa, các em phải nhớ kỹ đừng để mình lạc vào những xảo thuật, nhất định phải nhìn nhận vấn đề bằng góc nhìn thực tế, cho dù là với một chương trình đơn giản nhất. Được rồi, bây giờ tôi nói những điều này sợ rằng các em cũng không hiểu hết được, các em sẽ dần dần nhận ra trong quá trình học tập thôi. Hiện tại các em nhìn lên màn hình, chúng ta bắt đầu bài học.
Cậu lắng nghe tỉ mỉ những gì giáo sư Tô vừa nói, không để ý thấy thủ khoa Dương đang cúi đầu hí hoáy nghịch điện thoại di động ở bên cạnh.
Dáng vóc anh cao ráo, đôi chân dài thượt quả thật không biết phải đặt ở đâu. Ban đầu còn chịu ngồi ngay ngắn, về sau càng lúc càng thả lỏng, rồi lấn sang gầm bàn cậu từng chút một. Cuối cùng hai chân khép nép, ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Ôi chân mình tê quá, muốn cử động quá đi mất! Buổi học này thật là hành xác mà...
Trương Quế Nguyên [y]
Trương Quế Nguyên [y]
Ráng chịu đi
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
mệt chết
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cho nên, học ngôn ngữ C trước tiên là phải tìm hiểu lịch sử và những nét nổi bật của nó. Vậy ai trong các em có thể nói về lịch sử phát triển của ngôn ngữ C nào?”
Giáo sư Tô đề ra câu hỏi đầu tiên cho lớp
Thường ngày Cậu không thuộc kiểu chủ động xung phong trả lời câu hỏi, nhưng lúc này cậu thật sự rất muốn được hoạt động. Cánh tay cậu giơ lên như bị người khác điều khiển.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Bạn học này đi
Việc chuẩn bị bài tối qua có cơ hội phát huy hiệu quả, cậu đứng dậy, lưu loát đọc lại nội dung. Trả lời xong, máu toàn thân cũng đã được tuần hoàn, nhẹ nhõm cứ như cảm giác được xả hết “niềm vui và nỗi buồn” trong nhà vệ sinh, cậu sảng khoái ngồi xuống, vừa liếc mắt đã thấy anh đang quay đầu nhìn cậu cười nhạt.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Thế mới bảo các em vẫn còn ngại mà, vừa rồi tôi hỏi có ai biết về ngôn ngữ C hay không thì chẳng ai giơ tay cả. //nhìn về phía cậu//
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em tên gì
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm ạ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em là lớp phó môn nhé
Cậu há hốc mồm
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Em không hề nguyện ý làm việc này đâu thầy ơi!
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
// không quan tâm//
Buổi học đầu tiên chủ yếu là kiến thức cơ bản, mãi đến cuối buổi mới có một vài nội dung liên quan đến kiến thức nền tảng. Giáo sư vừa kết thúc bài giảng, chuông tan học cũng vang lên.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Viết xong chương trình là các em có thể ra về, không cần tắt máy vi tính, lớp phó môn ở lại kiểm tra một lượt là được.”
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ai làm xong thì em đánh dấu tích, không làm xong thì đánh dấu chéo, cực cho em rồi.// đưa ds cho cậu//
Chương trình vô cùng đơn giản, các bạn học đều đã hoàn thành. Cậu cầm lấy danh sách, đầu tiên lại liếc nhìn về phía máy tính của anh
Cậu ấn vào phím cách, trên màn hình hiện ra một hàng chữ trong chớp mắt.
"Hello Word"
Cậu nhìn một lúc, sau đó cũng không hiểu vì sao mình lại bật cười.
*****
Tựu trường được hơn nửa tháng, tần suất bỏ giờ tự học buổi sáng của mấy thành viên trong lớp đã nhiều đến mức khiến thầy chủ nhiệm phải đích thân ra trận.
Ngày hôm sau, chủ nhiệm khoa đích thân phê duyệt, thành lập một “Hội công nghệ thực tiễn” cho sinh viên năm nhất.
Hội công nghệ này có ba đặc quyền. Một là, nhóm thực tiễn hoạt động như một lớp học ngoại khóa. Hai là, những thành viên trong Hội có thể được tăng điểm học phần. Ba là, trong Hội có hoạt động thì được miễn đến lớp tự học.
Cậu nghe xong liền líu cả lưỡi
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Cậu ta định cho hoạt động hai mươi tư giờ sao?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đúng vậy! Hai mươi tư giờ! Luôn mở cửa bất chấp mọi điều kiện thời tiết.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Như vậy cũng tốt, thế cho khỏe! Cuối cùng mình không cần lo lắng đến tần suất tự học nữa rồi.
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tốt con khỉ
Trên danh nghĩa, người lãnh đạo Hội này là chủ nhiệm khoa, nhưng thật ra thầy ấy chẳng mấy khi xuất hiện, tất cả mọi việc đều do Bác Văn quản lý cả. Trái lại giáo sư Tô rất có hứng thú, trên danh nghĩa là thầy hướng dẫn, nhưng hễ rảnh là thầy lại đến trung tâm xem xét tình hình dù không có việc gì.
---
Ngày vẫn trôi qua êm đềm như trước. Có một hôm, Cậu đi nộp bài tập cho giáo sư Lâm thì gặp ngay anh đang ngồi thảo luận với ông. Giáo sư Tô đeo kính, đang thao tác trên máy tính cá nhân của anj ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến Cậu không dám lại gần.
Rốt cuộc họ đã thảo luận xong, anh kẹp laptop đi ra ngoài thì gặp phải cậu hất cằm, thờ ơ chào:
Dương Bác Văn [Anh]
Dương Bác Văn [Anh]
Ồ lớp phó môn
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
Tả Kỳ Hàm [Cậu]
--
Cậu đặt bài tập lên bàn giáo sư Tô ông cười tít mắt uống trà, tâm trạng có vẻ rất tốt.
----
Tác Giả nè
Tác Giả nè
xong ời
Tác Giả nè
Tác Giả nè
tim like share giúp tớ a💙

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play