Năm Tháng Hạnh Phúc Thường Ngắn Ngủi...
Chap 4
Cuộc gọi vừa tắt, gương mặt của anh lúc này cũng dãn ra Không ít
Thiếu niên nằm trên giường có chút không ngoan, cựa quậy liên hồi.
mặt mày thiếu niên trắng, mắt thì nhắm nghiền, đôi lúc sẽ nhăn nhó lại. Tất thảy đều được anh thu vào tầm mắt
Lăng Viễn/K (top9)
đau sao? /sờ nhẹ vết thương trên đầu cậu/
Tạ Nguy (bot9)
/nhăn nhó/ hức...
Tạ Nguy (bot9)
B..bố... đừng.. đánh...mà.../nói mớ/
Lăng Viễn/K (top9)
...Bị đánh?
Tạ Nguy (bot9)
C..con sẽ...sẽ..ngoan...m..a.mà...
à... Hình như anh hình dung được hoàn cảnh của cậu rồi.
Nhìn các viết thương trên người cậu mà xem...
Lăng Viễn/K (top9)
/lướt mắt tia khắp người cậu/
Lăng Viễn/K (top9)
/nhíu mày/
Trên người cậu không chỗ nào là không có vết thương
Những mảng xanh tím nổi rõ mồn một, đặc biệt là trên lưng, có thể thấy hàng đống vết roi quất, có những vết thậm chí đã rách da, rỉ máu...
Lăng Viễn/K (top9)
Chắc là em đau lắm.../sờ khuôn mặt cậu/
Như nghe được tiếng nói của anh
Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy khẽ dụi dụi vào tay anh, như muốn được an ủi vậy
Lăng Viễn/K (top9)
nếu em là em ấy... Tôi sẽ trả thù cho em. /xoa xoa mái tóc cậu/
Lăng Viễn/K (top9)
"Kiên nhẫn... Một chút nữa thôi"
anh tính rút tay ra, đi về giường mà nào ngờ cậu lại đưa tay nắm chặt cánh tay anh, có gỡ thế nào cũng không ra.
Lăng Viễn/K (top9)
/gỡ từng ngón tay ra/
Tạ Nguy (bot9)
/nắm chặt lại/
Tạ Nguy (bot9)
Mẹ... Mẹ ơi...
Tạ Nguy (bot9)
đ.. đừng...B..bỏ..con...hức..ư..
Tạ Nguy (bot9)
hu..huhu...C..con.. nhớ..mẹ.../bám chặt cánh tay anh không buông/
Lăng Viễn/K (top9)
/hết cách/
Anh lấy cái ghế ra, ngồi đó nhìn cậu lẩm bẩm. Cánh tay thì mặc kệ cho cậu nắn bóp.
anh vẫn ngồi đấy, cánh tay vẫn bị cậu nắm, tay còn lại thì anh đang làm việc trên máy tính.
Đa nv
Lăng tổng,... tôi đến xem tình hình của cậu ấy /chỉ vào cậu/
Tiếp đó, cô y tá đẩy chiếc xe đựng đồ dùng tiến vào bên trong.
Lạ thay, ngay cả lúc kiểm tra, cậu vẫn chưa từng buông tay anh.
Đa nv
Có vẻ tình hình đã tốt lên.
Đa nv
/cầm lấy lọ thuốc tiêm/
Lăng Viễn/K (top9)
Cô tính tiêm gì đấy?
Đa nv
A... cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, lúc phẫu thuật xong bệnh của cậu ấy lại tái phát nên tôi phải tiêm phòng.
Lăng Viễn/K (top9)
"bệnh tim" ..... /đồng tử co lại//tim đập liên hồi/
Lăng Viễn/K (top9)
"Mình nhớ hồi nhỏ em ấy cũng mắc bệnh tim..."
Đa nv
Anh ơi..? Anh sao vậy?
Lăng Viễn/K (top9)
..../đang chìm trong mớ suy nghĩ/
Lăng Viễn/K (top9)
/hoàn hồn/
Lăng Viễn/K (top9)
cô tiêm đi
Đa nv
Vâng. /ánh mắt khó hiểu/
Y tá lúc rời đi rồi anh vẫn còn đang suy nghĩ
Lăng Viễn/K (top9)
" cùng tên..."
Lăng Viễn/K (top9)
" cùng tuổi..."
Lăng Viễn/K (top9)
" cùng mắc bệnh tim..."
Lăng Viễn/K (top9)
" lẽ nào..."
Lăng Viễn/K (top9)
/nhìn cậu chăm chú/
Lăng Viễn/K (top9)
" mong rằng suy nghĩ của mình... Là không đúng"
Tại sao ư? anh đã tìm cậu rất nhiều năm rồi, tại sao lại không muốn nhìn thấy cậu lúc này?
Có lẽ... Anh thà rằng người đó không phải là cậu còn hơn là tưởng tượng ra cuộc sống đầy rẫy đau đớn kia của cậu.
đúng 10:00 tối, An gửi cho anh thông tin mà anh cần.
ngay lập tức, bỏ lại tất cả công văn này nọ của công ty, anh bấm vào tập hồ sơ kia...
Lăng Viễn/K (top9)
/hơi run tay/
- h&t: Tạ Nguy/ sinh ngày: 27/11/2008
- mẹ đã mất, cha lấy vợ lẽ, có một người con trai khác lớn hơn cậu 1 tuổi. Mẹ kế là tiểu tam, anh trai thì ăn chơi, thảo mai... Cậu từ nhỏ đều đạt thành tích học sinh xuất sắc. Giỏi hội hoạ. Năm nay đnag học ở trường THPT A. Bố cậu ấy làm chủ tịch một công ty nhỏ trong nước. điều kiện gia đình khá giả. Tuy nhiên, cậu luôn bị bạo hành bởi mẹ kế và cha mình. Anh trai khác mẹ luôn nhân cơ hội cậu không có nhà cướp toàn bộ số tranh vẽ của cậu, từ đó gia nhập giới hội hoạ.
- cậu có tiền sử bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe yếu. Thường xuyên phải vào viện vì bị đánh đập dã man, ngoài ra hãy bị bỏ đói, nhốt ở không gian kín. (thông tin từ những camera chạy bằng cơm).
- hồi nhỏ từng sống ở làng T nhưng vì một số nguyên nhân, năm 5 tuổi đã rời khỏi làng và đến thành phố A sống.
Không biết là tức giận hay là đang đau lòng thay cậu nữa
Lăng Viễn/K (top9)
Nguy Nguy của Anh....
Lăng Viễn/K (top9)
Em đã sống như thế trong suốt 12 năm ư...?
12 năm... Một khoảng thời gian tưởng như ngắn nhưng đối với cậu,... Mỗi ngày đều chịu sự tra tấn cả thể xác và tinh thần... Nó dài vô tận, ngày nào cũng là đánh, là mắng, là đập, là chửi rủa, là bỏ đói, là nhốt vào hầm...
Tất cả đều như muốn cậu biến mất khỏi thế giới này vậy...
Cậu mệt lắm... Nhớ mẹ,...nhớ bà ngoại...
🐰Nghiêm phu nhân/Hjl🐰
Bye bye
Comments
Mek
hạ tuấn lâm là trai mà sao bà ghi trong hồ sơ nhân vật kì j bà
2024-08-10
1
Wesal Mohmad
Truyện hay đến độ không muốn bỏ rồi, mong tác giả cố gắng và ra chap liền.
2024-08-08
1