Nhìn biểu cảm của cậu kìa. Rõ ràng là đang thất tình.
Giang Nguyệt Lam
Không phải… Chỉ là, trước khi đi, bọn mình còn rất tốt. Vậy mà bây giờ...
Ninh Ngọc Lan
// Thở dài, vỗ vai Lam. // Xa cách địa lý đôi khi cũng có nghĩa là xa cách trái tim. Nếu cậu không liên lạc được với cậu ta, có thể là vì cậu ta không muốn nữa.
Giang Nguyệt Lam
// Siết chặt chăn, giọng nhỏ đi. // Nhưng Khải không phải kiểu người như thế...
Dù vậy, lòng cô vẫn bất an. Lý do nào khác khiến anh không liên lạc với cô được chứ?
Tại Việt Nam – Trường học của Hạ Vũ Tuấn Khải
Hạ Vũ Tuấn Khải ngồi trong lớp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay anh đặt trên bàn, nhưng trang sách trước mặt vẫn lật dở từ lúc nào không hay.
Trần Hoàng Trọng Nam - Kay
// Đẩy nhẹ vai Khải. // Ê, mày có nghe gì không đấy? Thầy gọi mày kìa.
Tuấn Khải giật mình, quay lại. Cả lớp đang nhìn anh.
NVTH
Giáo viên : Hạ Vũ Tuấn Khải, hôm nay em sao thế? Bài giảng tôi nói nãy giờ, em có nghe được gì không?
Hạ Vũ Tuấn Khải
// Mím môi, lắc đầu. // Xin lỗi thầy, em không tập trung.
Một số bạn trong lớp bắt đầu xì xào. Ai cũng biết bình thường Khải là người thông minh, luôn dẫn đầu trong học tập. Nhưng từ khi Giang Nguyệt Lam đi, anh trở nên mất tập trung hơn hẳn.
Phương Khải Quang - David
// Thở dài, huých tay Khải khi thầy quay đi. // Mày định như thế này đến bao giờ?
Hạ Vũ Tuấn Khải
Tao không biết...
Trần Hoàng Trọng Nam - Kay
// Hạ giọng. // Mày đã thử liên lạc với cô ấy chưa?
Hạ Vũ Tuấn Khải
// Cười nhạt. // Mày nghĩ tao chưa thử chắc? Tao đã gọi hàng trăm lần. Nhưng có lần nào liên lạc được đâu.
Sự bất lực trong giọng anh khiến cả hai người bạn bên cạnh cũng trầm lặng. Họ biết, từ khi Lam đi, Tuấn Khải không còn là chính mình nữa.
Phương Khải Quang - David
Vậy mày có định bay qua Úc tìm cô ấy không?
Hạ Vũ Tuấn Khải
// Nhắm mắt lại, giọng khàn đi. // Không được. Ba mẹ tao sẽ không cho phép.
Trần Hoàng Trọng Nam - Kay
// Lắc đầu. // Vậy mày định cứ thế này mãi à? Bỏ luôn cả việc học sao?
Hạ Vũ Tuấn Khải im lặng. Phải rồi, anh không thể cứ như thế này mãi. Nhưng không có Lam, anh cảm thấy mọi thứ dường như vô nghĩa.
Comments