Độc Sủng Kiều Thê.

Độc Sủng Kiều Thê.

Chương 1: Có sống cùng sống, có chết cùng chết.

Bom đạn rơi xuống như mưa, có thể nghe được nhiều tiếng hét thê lương vang lên không ngớt. Chiến tranh ở thời đại này được xem là chiến tranh khốc liệt nhất lịch sử từ xưa đến nay. Cướp bao nhiêu mạng người, khiến biết bao nhà cửa đều bị phá đến tan nát, chỉ còn lại những mảnh vụn. Khiến cho những cặp đôi đang an yên ở bên nhau thì lại âm dương cách biệt, kẻ mất người còn.

Nhìn khung cảnh hoang tàn, khốc liệt trước mắt. Phương Thanh Vy và Quách Vương Thần ngồi trong một con hẻm để tránh đi tầm mắt của kẻ địch. Cả hai nắm chặt tay nhau, không rời ra một giây nào.

"Em đừng sợ, có anh ở đây. Em sẽ không sao."

Phương Thanh Vy ôm chặt anh mà khóc nấc lên, cả hai chưa yêu nhau được bao lâu thì chiến tranh nổ ra. Cả nhà của cô đều bị giết sạch, không còn sống một người nào. Gia đình cô đã bỏ cô đi, Phương Thanh Vy luôn sợ phút giây nào đó Quách Vương Thần cũng như họ, cũng sẽ rời xa cô và bỏ cô lại bơ vơ trên đời này.

Quách Vương Thần cũng giống như Phương Thanh Vy, anh cũng sợ cô sẽ bị quân địch giết. Nhưng nếu cô có chết thì anh cũng sẽ chết cũng cô, anh không cho phép cô đi một mình rồi bỏ anh lại ở thế gian này.

"Thần Thần, nếu em có bị đạn pháo bắn chết thì anh cũng phải sống thật hạnh phúc nhé."

Giọng cô rung rung, vừa khóc vừa cố gắng nói cho tròn chữ. Những lời từ miệng cô vừa phát ra làm cho Quách Vương Thần không chút vừa ý. Anh nhíu mày, nhanh chóng đáp lại.

"Không được nói như vậy, có sống cùng sống, có chết cùng chết. Anh không cho phép em chết trước anh."

Phương Thanh Vy ôm chặt lấy anh, không muốn buông ra dù chỉ một giây. Nhưng người tính không bằng trời tính, dù cả hai đang ở trong con hẻm nhỏ như vậy nhưng quân địch vẫn tìm đến. Hắn cầm súng lên, nhắm ngay Quách Vương Thần rồi bắn. Nhưng Phương Thanh Vy đã thấy và nhanh chóng đỡ viên đạn đó cho anh.

Quách Vương Thần mở to mắt nhìn cô, tay rút cây súng đã chuẩn bị sẵn trong túi ra. Nhắm vào giữa mi tâm rồi bắn chết tên đó.

Quách Vương Thần sau khi xác định hắn đã bị viên đạn của anh bắn xuyên qua não thì nhanh chóng chạy lại ôm Phương Thanh Vy vào lòng. Nước mắt anh giàn giụa nhìn người yêu mình đang cố gắng chống chọi với cái chết trước mắt. Cô cố mở mắt ra nhìn anh rồi cười nhẹ.

"Thần Thần... Anh phải sống... Phải sống thật tốt... đấy nhé."

Quách Vương Thần lắc đầu liên tục.

"Bảo bối, em đừng nói nữa. Anh không cho em chết, em không được bỏ anh."

Phương Thanh Vy cười nhẹ, đưa tay sờ nhẹ mặt anh, lau đi nước mắt cho anh. Thấy Quách Vương Thần khóc, cô rất đau lòng nhưng trong tình trạng hiện tại, cô không thể làm gì để dỗ anh nín khóc được nữa. Viên đạn bắn thẳng vào chỗ chí mạng, Phương Thanh Vy không còn nhiều thời gian nữa rồi.

"Không... Không được khóc... Thần Thần của em... rất đẹp trai... Khóc sẽ không đẹp... nữa đâu..."

Quách Vương Thần chiều theo ý cô mà cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo. Thấy người yêu của mình đang trong tình trạng nguy hiểm như thế thì làm sao anh có thể cười được chứ. Miệng anh thì nhoẻn miệng cười còn nước mắt thì không ngừng rơi xuống.

"Bảo bối, em giữ sức đi. Anh sẽ cứu em, anh không cho phép em bỏ anh."

Phương Thanh Vy khẽ lắc đầu, không kịp nữa rồi. Đang chiến tranh thế này thì làm sao anh có thể cứu cô được chứ. Mắt cô mờ dần, cũng đã xuất hiện ảo giác. Cô thấy lại đường những kỉ niệm đẹp của cả hai, thấy lại cả hai đã vui vẻ bên nhau như thế nào, thấy được cả hai đã dành nhiều tình yêu cho nhau như thế nào. Chỉ tiếc cô và anh không thể cùng nhau bước tiếp, đoạn tình này đành dừng lại ở đây. Đành phải dừng lại ở trận chiến tranh này.

"Thần... Thần... Nếu có kiếp sau... Em vẫn muốn... Vẫn muốn đeo bám anh... Anh có chịu... có chịu không?"

Quách Vương Thần gật đầu liên tục, anh không chỉ cho phép cô bám anh kiếp sau mà còn cho cô bám anh đến vạn kiếp. Bởi vì cô là Phương Thanh Vy, là người mà anh yêu nhất kiếp này và vạn kiếp sau vẫn vậy.

"Được được, anh cho phép."

Phương Thanh Vy mỉm cười rồi đưa tay lên lau nước mắt cho anh. Mắt cô nhắm lại, tay cũng không còn sức mà buông lỏng để mặc cho nó rơi xuống đất. Phương Thanh Vy đã ngủ rồi, người yêu của anh đã ngủ mãi mãi rồi.

Quách Vương Thần ngơ ra, nước mắt anh lại càng rơi xuống nhiều hơn. Anh lắc người cô, liên tục gọi cô tỉnh lại.

"Bảo bối, em tỉnh dậy đi! Anh không cho phép em bỏ lại anh trên đời này!"

Cơ thể cô vẫn con đó nhưng cô mãi mãi không tỉnh dậy được nữa. Trận chiến tranh này đã tước lấy mạng sống của người anh yêu. Quách Vương Thần sống trên đời thì còn ý nghĩa gì nữa. Anh cầm súng lên, chĩa vào thái dương của mình, vẫn ôm chặt Phương Thanh Vy vào lòng.

"Bảo bối, em có nhớ lời anh nói không? Có sống cùng sống, có chết cùng chết. Em đã đi rồi thì anh sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa. Đợi anh, anh sẽ cùng em đi."

Anh nhắm mắt lại, tay bóp cò súng. Viên đạn bắn xuyên qua sọ, cánh tay cầm súng cũng tự do rơi xuống.

Quách Vương Thần đã tự kết liễu mình rồi, không yêu Phương Thanh Vy trên trần gian được thì anh sẽ xuống âm phủ để tiếp tục yêu cô. Tình yêu của anh dành cho cô là vĩnh hằng, không có thế lực nào có thể thay đổi.

Hot

Comments

Thiên Bình

Thiên Bình

Èo, mới có chap đầu mà đau đớn quá nạ /Sweat//Sweat//Toasted//Toasted/

2024-11-06

0

Emi 💫

Emi 💫

hi vọng 2 người bị trả nghiệp

2024-09-09

0

Emi 💫

Emi 💫

gớm đến tởn da gà

2024-09-09

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play