[TF Gia Tộc/AllHeng-All Hằng] Đoản Văn
Tin...
: Hôm nay có học sinh mới, nghe đâu là từng ở trong trại giáo dưỡng đấy.
: Hình như là Trần Dịch Hằng, tội danh giết bạn học bất thành ấy.
Dương Bác Văn
Ờ, không liên quan đến tao //đi về chỗ ngồi//
Đó là lần đầu tôi nghe tên em, Trần Dịch Hằng quả thật là một cái tên hay. Em lúc mới vào lớp, tôi đã không tin lắm về việc em từng trong trại giáo dưỡng, nhìn xem? Dáng người nhỏ con thế này mà lại mang lên mình tội danh giết bạn học sao?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng, không cần giúp đỡ.
Em giới thiệu cộc lốc vậy đấy, tôi cũng chẳng quan tâm mấy vì đối với tôi học là trên hết. Cho tới khi em xuống chỗ tôi gõ vài cái lên bàn.
Trần Dịch Hằng
Bạn học Dương nhích qua bên kia một chút cho tôi ngồi được chứ?
Thật sự rằng gương mặt em rất đáng yêu, tôi thậm chí còn tưởng thằng bạn mình lừa mình cơ nhưng cho tới khi gặp em ở sau trường. Một mình em cân tận 5 tên học sinh khoá trên lẫn khoá dưới thì tôi đã phải đứng hình mất mấy giây đấy.
Trần Dịch Hằng
Oh~ Bị bạn học Dương phát hiện rồi.
Trần Dịch Hằng
Phải làm sao đây? Bạn học Dương đừng nói cho giáo viên biết được không?
Dương Bác Văn
Giáo viên sẽ đến đây kiểm tra, liệu sao mà làm.
Nhìn vào đôi mắt em, tôi không nỡ gọi giáo viên đến trách phạt nên nhắc nhở một câu rồi đi luôn. Những ngày sau em cứ tiếp tục tiếp cận tôi.
Trần Dịch Hằng
Bạn học Dương, chỉ tôi làm bài này được không?
Trần Dịch Hằng
Bài này nè, giáo viên giảng khó hiểu quá à.
Mỗi lần giải xong, em đều nói với tôi một câu.
Trần Dịch Hằng
Cảm ơn bạn học Dương, cậu giải dễ hiểu hơn giáo viên nhiều đó.
Em cười lên trong đẹp lắm nhưng có lẽ em chỉ cười mỗi một mình tôi thôi, em chưa bao giờ thấy em cười với người nào cả. Chắc... Tôi là ngoại lệ của em ha?
Có một lần tôi nhìn thấy em bị bọn côn đồ hám sắc kéo vào trong một con hẻm nhỏ và tối tăm, tôi thấy bất an nên liền đi vào thì thấy chúng đang nói những lời tục tĩu, sỉ nhục, lăng mạ em. Tôi không chịu được thấy là liền lao vào đánh làm chúng sợ hãi bỏ chạy.
Dương Bác Văn
Cậu không sao chứ?
Trần Dịch Hằng
Không, nhưng mà mặt của cậu...
Dương Bác Văn
Vết thương nhỏ, không ảnh hưởng mấy. Mà sao cậu không phản kháng?
Trần Dịch Hằng
Nói đúng hơn là không thể, chúng đông và mạnh, tôi một thân một mình, không thể đấu lại.
Dương Bác Văn
Sau này tôi dẫn cậu về.
Dương Bác Văn
Tôi nói là sau này tôi dẫn cậu về, bọn kia sẽ không làm gì cậu nữa.
Trần Dịch Hằng
C-Cảm ơn...
Dương Bác Văn
Sao? Trùm trường mà cũng biết cảm ơn à?
Trần Dịch Hằng
Mẹ tôi dạy ai giúp tôi thì tôi phải biết cảm ơn họ.
Trần Dịch Hằng
Rồi giờ về hay không?
Em bước đằng trước, tôi bước đằng sau. Hình bóng chúng ta được đèn đường phản chiếu rọi xuống mặt đường, em thấp hơn tôi tận một cái đầu, tôi còn tưởng em sinh sau tôi không đấy.
Trần Dịch Hằng
Cảm ơn bạn học Dương đã đưa tôi về.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn, có thể gọi là Văn Văn nếu muốn.
Nói xong hắn bỏ đi, cậu nghe vậy cũng vui vẻ vào nhà.
: Mày đi đâu giờ này mới về?
Trần Dịch Hằng
Đi học, ông không biết trường tôi học sáng và chiều, 7h30 mới về sao?
: Mày có biết mẹ mày lo cho mày thế nào không hả?!
Trần Dịch Hằng
Bà ta không sinh không nuôi tôi tại sao lại thành mẹ tôi? Chả lẽ sau này ông yêu ai tôi cũng phải gọi một tiếng mẹ sao?
Trần Dịch Hằng
Thôi, tôi đi học đã mệt rồi, không muốn nghe tiếng ông chửi nữa đâu.
Dứt câu thì Dịch Hằng cũng bỏ lên phòng mặc kệ lời chửi mắng không ngừng từ người được cho là ba của cậu.
Trong con ngõ tối tăm, Dương Bác Văn không con bộ dạng ngoan hiền như trên trường, cũng không phải bộ dạng dịu dàng như ở với Dịch Hằng mà là bộ dạng đáng sợ, ánh mắt lạnh thấu xương, đôi chân không ngừng dí dầu tên vừa nãy chạm vào Dịch Hằng.
Dương Bác Văn
Tao bảo thế nào? Tránh xa Trần Dịch Hằng ra mà bây không nghe.
Dương Bác Văn
Lưu Niên không dành cơ hội cho kẻ thất bại lần thứ hai!
Nói xong hắn đạp mạnh đầu tên đó xuống dưới đất làm tên đó bất tỉnh tại chỗ.
Dư Vũ Hàm
Ra tay hơi ác đấy.
Trần Thiên Nhuận
Đụng vào crush nó thì nó chả thế.
Chu Chí Hâm
Nhuận, suỵt! Cái gì đúng thì nói nhỏ nhỏ thôi em.
Đinh Trình Hâm
Hey~ Lên xe lẹ đi, không cảnh sát gô cổ cả lũ bây giờ.
Đinh Trình Hâm lái chiếc siêu xe đến thúc giục mọi người, Dư Vũ Hàm dập điếu thuốc trên tay xuống rồi đi lên xe, những người còn lại cũng vậy, riêng Dương Bác Văn thì đi bộ về nhà.
: Sao con về trễ vậy Văn?
Dương Bác Văn
Hôm nay bài có chút nhiều nên con ở lại thư viện trường hơi lâu, con xin lỗi ba mẹ.
: Không sao, con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.
Gia đình hắn cũng tính là khá khó nên hắn lúc nào cũng cố gắng ngoan hiền cả.
Cậu cứ bám dính lấy hắn, lẽo đẽo theo sau hắn như cái đuôi nhỏ. Hắn không thấy phiền, ngược lại còn thấy vui nữa cơ.
Dương Bác Văn
Cậu tính đây theo tôi đến bao giờ đây hửm?
Trần Dịch Hằng
Đến hết đời.
Nụ cười của cậu là ánh dương soi sáng cuộc đời màu xám đen của hắn, lúc cậu cười lên thì lúc nào tim hắn cũng hẫng đi một nhịp. Câu "Đến hết đời." này tính là tỏ tình nhỉ?
Dương Bác Văn
Thay vì đi theo sau tôi thì đi kế bên tôi đi, cho người ta biết tôi với cậu là một cặp //kéo cậu đứng kế bên//
Dương Bác Văn
Một cặp chồng chồng //mỉm cười//
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cười thật lòng, sống trong sự ràng buộc của gia đình, sự áp đặt của gia tộc, sự kỳ vọng của thầy cô luôn khiến hắn treo trên môi một nụ cười giả tạo hoặc là một khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng mỗi lần gặp cậu, hắn rất muốn mỉm cười nhưng cứ giấu trong lòng và đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười thật sự trước cậu.
Trần Dịch Hằng
Cũng nên đổi xưng hô rồi ha?
Dương Bác Văn
Cùng tuổi thì muốn xưng hô thế nào đây?
Trần Dịch Hằng
Sau này biết!
Trần Dịch Hằng
Bạn ơi bé đói rồi~
Dương Bác Văn
Ơi~ Cơm đây, anh nấu cơm cho bạn xong rồi này.
Trần Dịch Hằng
Hì hì, bạn nấu là ngon nhất!
Dương Bác Văn
Dẻo miệng, ăn xong đi rồi anh chỉ bạn làm bài tập về nhà.
Cậu thật sự rất ngoan, chưa bao giờ cãi lời hắn cả. Đêm đó hắn ngủ cùng cậu, ôm cậu trong vòng tay bản thân.
Trần Dịch Hằng
Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Hắn tỉnh dậy trong mê man, nhìn cậu thì vẫn thấy cậu đang nhắm mắt nhưng miệng không ngừng nói "Thả tôi ra!", hắn lúc ấy lo lắng lắm, không ngừng kêu tên cậu.
Dương Bác Văn
Dịch Hằng, Dịch Hằng, bạn sao vậy Dịch Hằng?!
Cậu ngồi bật dậy, sợ hãi mở to mắt rồi nhào vào lòng hắn, hắn có thể cảm nhận được cậu đang khóc. Tiếng thút thít của cậu cứ vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Trần Dịch Hằng
Hức-... Do anh ta mà... Hức-... Em không biết gì hết... Hức-...
Trần Dịch Hằng
Văn Văn... Bạn tin em đi mà... Hức-... Em không cố tình đánh hắn đến mức sắp chết đâu-... Hức-...
Dương Bác Văn
Anh tin bạn mà, anh sẽ luôn tin bạn nên bạn đừng lo.
Trần Dịch Hằng
Mọi người đều nói em là kẻ giết người... Hức-... Trong khi em chỉ tự vệ thôi mà...
Dương Bác Văn
Không sao không sao, anh sẽ giúp bạn lấy lại công bằng mà Hằng Hằng.
Từ ngày hôm ấy Dương Bác Văn quyết định tìm hiểu về chuyện năm đó.
Trần Dịch Hằng
Văn Văn đang làm gì dạ? //chui vào lòng hắn//
Dương Bác Văn
Làm bài cô giao thôi, anh tưởng bạn đang chơi với mèo mà? //đóng laptop và ôm cậu//
Trần Dịch Hằng
Thấy bạn đang làm gì nên thắc mắc thui.
Thấy thế con mèo mướp leo lên nằm giữa hai người.
Dương Bác Văn
Dương Hằng không biết chăm papi gì cả.
Dương Hằng: Meow~ Meow~ Meow~ (Nghĩa: Chừng nào loài mèo đi được hai chân như con người là lúc đó tao chăm được nó)
Trần Dịch Hằng
Bạn không được giấu em cái gì đâu đó.
Dương Bác Văn
Anh nhớ rồi, bạn an tâm.
Trần Dịch Hằng
Hả? //xoa đầu Dương Hằng//
Dương Bác Văn
Bạn nói thật cho anh biết, vụ việc năm đó có hoàn toàn do lỗi của bạn hay không?
Trần Dịch Hằng
Sao bạn lại hỏi em như vậy?
Dương Bác Văn
Bạn cứ trả lời đi.
Trần Dịch Hằng
Năm đó... Em chỉ tự vệ nhưng vô tình mạnh tay khiến hắn ta sống dở chết dở... Nhưng hắn ta muốn xâm hại em...
Trần Dịch Hằng
Bạn tin em-... Ưm
Dương Bác Văn chặn lời chưa kịp thốt ra của Trần Dịch Hằng bằng một cái hôn môi, nụ hôn nhẹ nhàng và đầy tính bảo vệ. Dịch Hằng lúc đầu ngỡ ngàng mà đáp trả vụng về nhưng lúc sau lại phối hợp mạnh mẽ, ngồi hẳn lên người hắn. Tiếng nhóp nhép vang lên không ngừng, nụ hôn ướt át kéo dài vỏn vẹn 5 phút.
Dương Bác Văn
Đừng hỏi anh có tin bạn hay không vì dù trời có sập, bạn có giết người hay bạn có thế nào đi nữa anh cũng sẽ tin tưởng bạn tuyệt đối!
Dương Bác Văn
Nếu sau này bạn còn hỏi anh có tin tưởng hay không thì anh sẽ lại hôn bạn đấy.
Dương Bác Văn
Khoan... Ah... Đầu anh...
Dương Bác Văn bỗng thấy đầu đau như búa bổ, hắn nhìn Dịch Hằng đang mỉm cười tặng hắn một nụ hôn trên trán.
Trần Dịch Hằng
Em không có thật... Em mất rồi mà? Bạn quên rồi sao? Văn Văn...
Dương Bác Văn
Mất? Hằng Hằng, bạn vẫn ở đây với anh sao lại-... Ah!
Trần Dịch Hằng
Nhớ là đừng lạm dụng thuốc ngủ nữa, ăn uống điều độ vào. Sống lành mạnh như lúc bạn sống với em vậy đó.
Trần Dịch Hằng
Em mà biết bạn phạm những điều trên thì em sẽ không bao giờ quay lại giấc mơ gặp bạn nữa đâu.
Dương Bác Văn
Quên mất... Bạn đã không còn rồi mà...
Dương Bác Văn
//nhìn lọ thuốc ngủ//
Dương Bác Văn
Anh muốn gặp bạn mãi mãi...
Dương Bác Văn lấy hộp thuốc, đổ gần hết lọ thuốc vào miệng, cơn buồn ngủ ập tới nhanh chóng. Hắn nằm xuống giường mỉm cười rồi đánh một giấc ngủ mãi mãi, tay ôm tấm ảnh chụp cùng Dịch Hằng.
Hắn ôm cậu từ đằng sau, cậu chỉ mỉm cười nhìn xa xăm, họ đang đứng trên một ngọn núi, bên trái là một cầu thang dai kéo lên bầu trời xanh ngát, kế bên cầu thang và hai thiên thần nhỏ đứng đợi họ. Còn bên phải là một cái cầu thang dài kéo xuống đát, bên dưới là những tiếng la hét đáng sợ và hai bên là hai ác quỷ nhỏ đứng đợi họ.
Trần Dịch Hằng
Bạn muốn chọn bên nào?
Dương Bác Văn
Anh tin vào bạn, bạn chọn đi.
Trần Dịch Hằng
Lần này, là bạn chọn //nhìn Bác Văn//
Trần Dịch Hằng
Không chỉ bạn tin em, mà em cũng tin bạn.
Dương Bác Văn
Họ không nói chúng ta đi đâu mà, họ cho chúng ta lựa chọn.
Dương Bác Văn mỉm cười kéo Trần Dịch Hằng xuống núi, hoà cùng dòng người đông đúc qua lại, cả hai người đều hạnh phúc dưới ánh nắng muộn mùa hạ. Họ không biết, đằng sau hai thiên thần và hai ác quỷ cũng đang nở nụ cười rồi quay trở về nơi mình thuộc về.
Comments
Qiqii
chời ơi cuốn vãi lun bà ơiiiii hóng hóng hóng nhaaaaa ngày ra 10 chap ik bà ơiiii
2024-08-27
2
Bunn><
e dốt nên ngôi thứ 3 là sao a -))
2025-02-15
1
⋆˚࿔𝙆𝙣𝙜𝙖𝙣 𝙣𝙚🎧𝜗𝜚˚⋆
Ôi thật tội chú mèo ấy😇
2025-03-31
1