Chap 2

Tiếp 2 năm sau đó Thẩm Mộng Dao cũng không gặp lại hình bóng của Viên Nhất Kỳ nữa, càng không dám tin người đó là Viên Nhất Kỳ, chắc do nàng quá nhớ cô nên tưởng tượng vậy thôi.
Còn Viên Viên nay cũng đã học mẫu giáo 5 tuổi, con bé càng lớn càng thông minh, đặc biệt xinh đẹp và lanh lợi rất giống cô, y như một phiên bản thu nhỏ của cô vậy. Mỗi lần nhìn con, Thẩm Mộng Dao không kìm lòng được mà nhớ đến cô...
Chính Thẩm Mộng Dao còn phải cảm thán rằng gen của Viên Nhất Kỳ quá tốt đi, nàng giống như chỉ đẻ thuê thôi, con bé không giống nàng cái gì cả. Nếu không phải do chính nàng sinh ra thì nàng sẽ không tin con bé là con mình đâu!
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Tịch Viên!! Sao con lại đánh nhau với bạn hả? Mẹ dạy con như nào?
Thẩm Mộng Dao gằng giọng nhìn bảo bối nhỏ của mình nước mắt nước mũi tèm lem đang đứng khoanh tay trước mặt. Vừa hay cảnh đó được một người vừa bước vô thu hết vào tầm mắt liền đến can hai mẹ con nhà này.
Hứa Dương Ngọc Trác
Hứa Dương Ngọc Trác
Ayy, Viên Viên bé bỏng của mẹ nhỏ con làm sao vậy? *quay sang nói với nàng* Dao Dao à con bé còn nhỏ có gì từ từ nói.
Hứa Dương Ngọc Trác ôm con bé vào lòng dỗ dành, nhìn Thẩm Mộng Dao thắc mắc.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Dương tỷ, chị đừng binh con bé, hôm nay nó đi học đánh nhau với bạn, làm con người ta lỗ cả đầu, em hỏi thì không trả lời...
Thẩm Mộng Dao chưa nói hết đã bị tiếng nức nở cắt ngang.
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Hức..hức...nó bảo con là đồ không có ba...hức..nó nói con là đồ con hoang... *vừa nói vừa khóc*
Nói xong Viên Viên liền chạy vào phòng đóng chặt cửa bỏ lại Thẩm Mộng Dao và Hứa Dương Ngọc Trác đứng như trời trồng giữa nhà.
Nhưng vẫn là Hứa Dương Ngọc Trác sớm bình tĩnh đi lại vỗ nhẹ vai Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng nói:
Hứa Dương Ngọc Trác
Hứa Dương Ngọc Trác
5 năm rồi Dao Dao à, Viên Viên cũng 5 tuổi rồi, em nên cho con bé biết baba nó là ai... Và cũng nên cho baba nó Viên Nhất Kỳ biết sự hiện diện của con em ấy.
Hứa Dương Ngọc Trác
Hứa Dương Ngọc Trác
Kỳ Kỳ cũng có quyền được biết rằng em ấy được làm ba...rằng em và Kỳ Kỳ có một đứa con gái!
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Nhưng liệu em ấy có hận em không, có chấp nhận Viên Viên không, 5 năm rồi liệu em ấy còn yêu em không...?
Ánh mắt Thẩm Mộng Dao vô hồn nhìn vào hướng phòng con lẩm bẩm trả lời Hứa Dương Ngọc Trác.
Hứa Dương Ngọc Trác
Hứa Dương Ngọc Trác
Quay về được rồi Dao Dao à! Cả Kỳ Kỳ và Viên Viên cần biết sự thật em ạ!.
Nói rồi Hứa Dương Ngọc Trác cũng khẽ thở dài lắc đầu đi vào dỗ dành Viên Viên.
--------------------- ----------------------
Bầu trời Thượng Hải hôm nay trong xanh, những áng mây trắng bồng bềnh trôi êm đềm trên bầu trời. Tại sân bay lúc này có 2 con người dắt tay nhau đi ra, nhìn Viên Viên líu lo bên tai không ngừng bất giác Thẩm Mộng Dao cũng cong môi lên cười.
Thẩm Mộng Dao ngước đầu nhìn bầu trời nơi đây, là bầu trời Thượng Hải thân quen, là nơi chứa đầy kỉ niệm lẫn nổi nhớ của nàng về một người... Về một người nàng yêu...về một người ba của con nàng.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Viên Nhất Kỳ, chị và con của chúng ta về rồi, không còn khoảng cách giữa ngày và đêm, không còn khoảng cách giữa Anh Quốc và Trung Quốc nữa, chị về rồi...! *hơi cười*
Nhưng chợt Thẩm Mộng Dao lại đổi sang nụ cười chua chát.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Nhưng có lẽ...bây giờ em đã triệt để đẩy chị ra khỏi trái tim của em, lý trí và cả cuộc sống của em rồi nhỉ?
Thẩm Mộng Dao nhìn xuống Viên Viên đang tò mò ngắm nghía xung quanh, bổng lòng nàng nổi lên một nổi sợ vô hình.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
"Liệu Viên Nhất Kỳ có ghét bỏ mình... ghét bỏ đứa con của 2 đứa không? Nếu vậy thì phải làm sao?" *nghĩ thầm trong đầu*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Chị không mong em có thể tha thứ cho chị nhưng mà em ơi Viên Viên không có lỗi, là lỗi của chị... Con bé cần em...chị cũng cần, nhưng có lẽ bây giờ chị không có tư cách đó nữa..
Thẩm Mộng Dao nghẹn ngào thốt ra những lời đó trong miệng, nàng sợ nàng nói ra thành lời thì nàng sẽ khóc mất.
Nhưng trong lúc đó 1 giọng nói thân quen vang lên làm nàng bừng tĩnh khỏi những suy nghĩ trong đầu, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Viên Viên.
người bí ẩn
người bí ẩn
Dao Dao cuối cùng cậu cũng chịu vác cái thân về rồi, nhớ cậu chết đi được!
Người đó nhào lại ôm chầm lấy Thẩm Mộng Dao làm Viên Viên bên cạnh bất ngờ cũng phải trố mắt lên nhìn.
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Ahh cái cô này, ai cho cô ôm mẹ con!!
Viên Viên vỗ bốp bốp vô mông người đó và người đó không ai khác chính là Châu Thi Vũ!
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Cậu buông mình ra đã, không sợ Nhất Nhất nhà cậu ghen à?
Thẩm Mộng Dao gỡ tay cô bạn thân mình ra nhắc nhở.
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Sợ chứ! mà nhóc này là... *nhìn Viên Viên*
Châu Thi Vũ nhìn bé con này thì đã ngờ ngợ gì rồi, xong nhìn sang Thẩm Mộng Dao thắc mắc.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Là con mình, tên Thẩm Tịch Viên năm nay 5 tuổi rồi. *bình thãn nói*
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
CÁI GÌ? Con của cậu? 5 tuổi luôn rồi....ông nội mẹ ơi... *hét lớn*
Châu Thi Vũ sốc đến nổi hét lên, tin tức này làm em hóa ngốc luôn rồi, cố lắp ba lắp bắp hỏi lại nàng một lần nữa.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Phải, là con của mình!
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Hả...? Được rồi, được rồi chúng ta lên xe trước rồi từ từ nói. Cậu không được giấu mình đó! *trừng mắt nhìn nàng*
Cả ba người kéo hành lý ra xe đi về, trên xe Châu Thi Vũ đặt hàng ngàn câu hỏi cho nàng. Thẩm Mộng Dao câu nào cũng trả lời hết, vì nàng biết nếu không trả lời hết thì sẽ không yên với Châu Thi Vũ đâu.
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Cậu nói đi có phải năm đó cậu rời đi là vì nhóc đó không? Còn nữa ba nó là kẻ nào mình nhất định cho kẻ đó không sống nổi ở cái đất Thượng Hải này! Nhất Nhất cũng không tha cho hắn!
Hứ em là ai cơ chứ, em là đại tiểu thư của Châu gia à nha và đặc biệt chồng em Vương Dịch là tổng giám đốc tập đoàn SNH48 thử hỏi có gì em không dám chứ?
Hơn nữa Thẩm Mộng Dao đây là bạn thân em, còn chồng em luôn coi Thẩm Mộng Dao như chị gái mình mà yêu thương, tôn trọng...Từ khi cả đám còn học đại học rồi!
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Mình e là cậu nghe tên người đó xong cậu và Vương Dịch sẽ không dám làm gì đâu. Hơn nữa, người đó không có lỗi là lỗi của mình. *nàng cười cười chỉ tay vào Châu Thi Vũ*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Là mình không nói cho người đó biết mình có thai, cũng chính mình đem theo cái thai bỏ trốn..
Nhớ lại những chuyện cũ khiến Thẩm Mộng Dao càng đau lòng, chính nàng cũng rất hối hận.
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Khoann đã, dừng dừng... đừng nói với mình người đó là... là Viên Nhất Kỳ nha??
Châu Thi Vũ nhìn chằm chằm chờ đợi câu trả lời của Thẩm Mộng Dao, em hy vọng những suy nghĩ của mình là sai, nếu những điều đó là đúng thì sẽ có chuyện lớn a.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Ừm...là em ấy
Nhưng hình như cuộc sống này toàn chống đối em thì phải? Chỉ thấy Thẩm Mộng Dao nặng nề gật đầu một cái, hành động đó như sét đánh ngang tai Châu Thi Vũ.
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Trời ạ..
Rồi em từ từ nhìn ra nhóc con đang ngồi ghế phía sau kia... Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Cả chiếc xe rơi vào trạng thái yên lặng cho đến khi tới bãi đổ xe trong trung tâm mua sắm vì Thẩm Mộng Dao cà Châu Thi Vũ cần mua một số đồ. Sau khi cho Viên Viên và tất cả đồ đạc vào trong xe xong chuẩn bị về thì...
Tại đó họ gặp được một người nhưng có lẽ người đó rất tức giận khi nhìn thấy Thẩm Mộng Dao.
người bí ẩn
người bí ẩn
Thẩm Mộng Dao?
Nghe ai đó kêu mình, cả Thẩm Mộng Dao cùng Châu Thi Vũ quay lại.
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Nhất Nhất sao em ở đây? *hơi bất ngờ*
Thấy bé chồng nhà mình mặt hầm hầm đi từng bước tiến lại, Châu Thi Vũ cảm thấy có điều chẳng lành.
Em hỏi nhưng Vương Dịch chẳng thèm trả lời, cậu từ đầu đến cuối chỉ dùng cặp mắt rực lửa nhìn Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Nhất Nhất lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ? *mĩm cười nhìn cậu*
Thẩm Mộng Dao chủ động đưa tay ra chào hỏi Vương Dịch nhưng thứ nàng nhận lại là vẻ mặt đầy sát khí của cậu.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
"Mình nhớ nảy giờ mình có chọc gì Vương Dịch đâu nhỉ?" *nghĩ thầm*
Vương Dịch
Vương Dịch
Sao cô không cút ở bên đó luôn đi, về đây làm cái gì? *lớn tiếng*
Nhận thấy tình hình không ổn Châu Thi Vũ liền kéo Vương Dịch ra.
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Nhất Nhất em nói gì kì vậy, Dao Dao cậu ấy và con cậu ấy vừa về mà?
Vương Dịch gạt tay Châu Thi Vũ ra quát thẳng vô mặt nàng.
Vương Dịch
Vương Dịch
Khốn nạn, còn dẫn theo con của kẻ khác về? Cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi, hơn hết là Kỳ Kỳ! Người như cô không xứng đâu Thẩm tiền bối!!
Nhìn cậu mất kiểm soát, Châu Thi Vũ cũng gắt lên.
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
VƯƠNG DỊCH! Em nháo đủ chưa? Cậu ấy một mình nuôi con bên ngoài đã cực khổ lắm rồi!
Vương Dịch
Vương Dịch
Chị im cho tôi! Chị thì biết cái gì, HẢ? Khổ cái con mẹ gì? 5 năm qua chị không thấy hay là cố ý không thấy, HẢ???
Vương Dịch một bên nắm lấy cổ tay Châu Thi Vũ, một bên tay còn chỉ thẳng vào Thẩm Mộng Dao lớn tiếng gằng từng chữ một:
Vương Dịch
Vương Dịch
Kỳ Kỳ đau khổ bao nhiêu? Tự hành hạ mình như thế nào? Những năm qua chị ấy nhập viện vô số lần vì suy nhược cơ thể chị biết không?
Vương Dịch
Vương Dịch
Chị ấy khóc đến mức chết đi sống lại mà vẫn sợ cô ta đau lòng? Chị có thấy không? HẢ? CHÂU THI VŨ!!?? *quát lớn*
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Chị...nhưng..
Châu Thi Vũ im lặng không dám nói lời nào, bởi những đều Vương Dịch nói là sự thật. Nhưng bạn thân em, Thẩm Mộng Dao những năm qua cũng rất đau khổ mà...
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
.....
Còn Thẩm Mộng Dao từ nảy giờ như chết đứng trước những lời nói ấy của Vương Dịch.
Không đợi hai người bình tĩnh, Vương Dịch lại nói tiếp:
Vương Dịch
Vương Dịch
Dựa vào cái gì cô nói đi là đi, về là về hả? Những lúc Kỳ Kỳ cần cô thì cô ở đâu? Những lúc sốt cao đến mê sảng gọi tên cô thì cô ở đâu? Giờ thì hay rồi, có cả con rồi.. *trầm giọng*
Vương Dịch
Vương Dịch
Tôi thật sự nể phục cô đó Thẩm tiền bối, uổng công lúc trước tôi luôn luôn ngưỡng mộ, tôn trọng xem cô như chị ruột đấy Thẩm tiền bối ạ! *khinh bỉ nhìn nàng*
Nói rồi Vương Dịch bỏ đi một mạch, đóng sầm cửa xe lại lái đi mất hút.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
.......
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Haizzz...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play