Chap 4

Đợi mọi người đi hết thì Viên Viên vẫn còn nhìn đắm đuối theo bóng lưng của Viên Nhất Kỳ, con bé rất thích cô a.
Quay qua nhìn mẹ mình con bé vẫn thấy Thẩm Mộng Dao thơ thẩn ngồi thừ ra đó, bé con nheo mắt khó hiểu.
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Mẹ ơi, mẹ quen cô xinh đẹp ạ? Cô đó là ai vậy mẹ?
Thẩm Mộng Dao đang đắm chìm trong những suy nghĩ hổn loạn của mình, bị tiếng bé con hỏi thì cũng nhanh trấn tĩnh lại, nghe câu hỏi mà bé con hỏi nàng...
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Mẹ...
Nàng thật cũng không biết nói làm sao. Nói Viên Nhất Kỳ là baba con sao? Nhưng bây giờ Thẩm Mộng Dao chính là không nói được, Viên Viên sẽ nghĩ sao khi baba nó chuẩn bị kết hôn cùng người khác chứ? Nàng khưng dám nghĩ đến.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
*liên tục lắc đầu*
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Mẹ? Mẹ sao vậy ạ?
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Cái đó... cô xinh đẹp là ba..à là bạn thời đi học của mẹ thôi. *cười trừ*
Viên Viên nghe tới đây thì hai mắt con bé phát sáng như sao, cười híp mắt nói:
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Woaa, bạn mẹ toàn người đẹp không nha, nhưng con thấy cô đó đẹp nhất... con chắn chắn baba con cũng rất đẹp cho mà xem!
Vừa hay lúc đó đồ ăn cũng được phục vụ đem ra.
nhìu nv
nhìu nv
Phục vụ: đồ ăn của quý khách đây ạ.
Nói xong Viên Viên cắm cuối ăn đồ ăn vừa mới được phục vụ đem ra.
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
*tập trung ăn*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
"Người đó là baba của con là người con trông mong bấy lâu, chính là cô xinh đẹp trước mắt con!" *nàng nhìn con thở dài thầm nghĩ*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
"Mình và con về rồi thì sao chứ? Mình còn tư cách bên em ấy sao?" *Thẩm Mộng Dao cười khổ, Vương Dịch nói đúng! Nàng bây giờ không xứng lại càng không có tư cách.*
Viên Nhất Kỳ từ nhỏ đã là đại tiểu thư danh gia vọng tộc, giàu sang phú quý... Còn Thẩm Mộng Dao chỉ là một người bình thường, đủ ăn đủ mặc, cái gì cũng không bằng cô. Viên Nhất Kỳ xem nàng như bảo bối mà yêu thương, cưng chiều, dung túng đã là may mắn cả đời nàng, nhưng chính tay nàng lại giết chết đi tình cảm đó.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
"Chính mày đã nói ra lời chia tay với Viên Nhất Kỳ thì giờ nàng phải lấy tư cách gì để xin em ấy tha thứ, mong em ấy nhận con?" *đau đớn trong lòng*
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
Thẩm Mộng Dao tôi cũng không ngờ cô dám quay trở lại đây nha, mặt cũng thật dày.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
!!!! *nhìn lên*
Một giọng nói vang lên, cái giọng mà cả đời này Thẩm Mộng Dao cũng không quên được.
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
*nhếch môi cười rồi kéo ghế ngồi*
Tống Hân Nhiễm mặc kệ Thẩm Mộng Dao có để ý mình hay không mà ngồi xuống phía đối diện nàng và Viên Viên.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Tống Hân Nhiễm cô có ý gì?
Thẩm Mộng Dao cũng khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Tống Hân Nhiễm, không phải cô ta đang ở cùng Viên Nhất Kỳ sao, sao giờ lại ra đây?
Tống Hân Nhiễm mặt đầy chế giễu mà nhìn Thẩm Mộng Dao, không nhanh không chậm nói:
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
Không có gì, tôi chỉ thắc mắc là cô vì kẻ nào mà vứt bỏ Kỳ Kỳ, xong sinh ra đồ con hoang kia. *liếc nhìn sang Viên Viên*
Thẩm Mộng Dao nghe vậy liền tức giận, nói gì nàng cũng được nhưng đừng đụng đến bảo bối nhà nàng.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Tôi cấm cô xúc phạm con của tôi, Tống Hân Nhiễm! *quát vào mặt Tống Hân Nhiễm*
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
Ha, cần gì phải nóng? Từ đầu tôi nói cô rồi, đừng giành Kỳ Kỳ với tôi mà cô đâu nghe. Hai người là hai phía đối lập với nhau, lại càng không thể chung đường được!
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
Mà Thẩm Mộng Dao cô chính là cố chấp! Nhưng rồi lại sao? Cuối cùng Kỳ Kỳ vẫn là của tôi đấy thôi. *chậm trãi nói*
Viên Viên lúc này không còn vui vẻ như trước nữa, không phải con bé nghe không hiểu, con bé nghe hiểu hết, nó biết người trước mặt chính là người xấu.
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Mẹ ơi, con thấy không khí bây giờ ô nhiễm quá, thật thúi, con ăn mất ngon! *nũng nịu nhìn nàng*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
haha..thật ranh ma *Thẩm Mộng Dao trầm mặt nảy giờ lại vì câu nói của Viên Viên làm bật cười*
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
Nhóc.... *trừng mắt nhìn Viên Viên*
Nhưng còn Thẩm Mộng Dao lại lạnh lùng nhìn Tống Hân Nhiễm, phun ra từng chữ:
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Không chung đường thì như thế nào? Hai phía đối lập thì làm sao? Kỳ Kỳ em ấy tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tôi!
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Thậm chí là sẽ luôn âm thầm bảo vệ tôi bất cứ lúc nào, Tống Hân Nhiễm nhưng điều đó là bản năng chứ không phải là vô tình! *vô cùng bình tĩnh*
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
....
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Ngược lại là cô, cô có chắc em ấy yêu cô không hả Tống Hân Nhiễm? Hay chỉ là cái bóng của tôi? Lấy cô nhưng không quên được tôi? HỬM? *khinh bỉ nhìn Tống Hân Nhiễm*
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
THẨM MỘNG DAO! Cô được lắm, chờ đó! *đập bàn cái bóp rồi rời đi*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Hừ, phiền phức! *nàng thở dài rồi nhìn sang Viên Viên*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Không sao, con ăn tiếp đi.
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Mẹ, baba con tên Kỳ Kỳ sao? Baba con là cô xinh đẹp khi nảy ạ? *rưng rưng nước mắt*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
....
Bất quá con bé đã nghe được cuộc nói chuyện khi nảy của Thẩm Mộng Dao và Tống Hân Nhiễm, nó cũng không ngốc sao lại không hiểu được chứ. Điều này làm cho Thẩm Mộng Dao càng buồn thêm, thôi thì nói luôn cái gì tới sẽ tới.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Ừm... cô xinh đẹp là baba con, tên Viên Nhất Kỳ. Sao vậy? Con không thích baba sao? *nhẹ nhàng xoa đầu Viên Viên nói*
Con bé lắc đầu lia lịa, nước mắt thi nhau bắt đầu rơi.
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Không có.. hức.. con rất thích baba nhưng baba có thích con không mẹ? Khi nảy baba nói sắp kết hôn rồi, baba khi nảy còn không nhận ra con..hức hức...vậy có phải baba sẽ không cùng chúng ta ở cùng một chổ đúng không mẹ? *khóc*
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
....
Mắt Thẩm Mộng Dao cũng bắt đầu đỏ hoe nhìn Viên Viên, sao con của nàng lại hiểu chuyện đến mức này chứ? Người ta nói trẻ con hiểu chuyện thường không có kẹo. Rõ là rất muốn baba lại không dám nhận? Là tại nàng, tất cả là tại nàng.
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Không phải đâu, baba nhất định sẽ yêu thương con. Khi rảnh mẹ đưa con đi gặp baba chịu không? *đau lòng*
Viên Viên nghe vậy tâm tình mới tươi hơn một chút nhưng vẫn rụt rè hỏi lại
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Thật ạ??
Thẩm Mộng Dao
Thẩm Mộng Dao
Thật, con ngoan ăn tiếp đi, xong rồi mẹ đưa con đi mua kem nhé?.
Thẩm Tịch Viên
Thẩm Tịch Viên
Vâng
Viên Viên gật đầu đồng ý nhưng trước khi ăn tiếp, con bé rút một tờ khăn giấy lau đi nước mắt trên khóe mắt Thẩm Mộng Dao rồi mới tiếp tục ăn.
Thẩm Mộng Dao nhìn hành động này trong lòng ấm áp hơn rất nhiều, hôn lên trán con một cái. Đây là con của nàng, là tâm can bảo bối của nàng.
------------ ------------
Tống Hân Nhiễm ôm một bụng tức tối trở lại phòng ăn với mọi người. Lúc này Viên Nhất Kỳ đang nói chuyện với đối tác nên cũng không để ý cô ta, chỉ có Vương Dịch nhỏ giọng hỏi:
Vương Dịch
Vương Dịch
Chị đi đâu vậy??
Viên Nhất Kỳ vừa hay cũng nói chuyện xong, cô cũng nhìn sang đợi chờ câu trả lời của Tống Hân Nhiễm. Nhìn ánh mắt của Viên Nhất Kỳ làm cô ta có chút chột dạ.
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
À chị đi vệ sinh nên hơi lâu á mà haha... *né tránh ánh mắt của Viên Nhất Kỳ*
Vương Dịch
Vương Dịch
À ok!
Vương Dịch cũng không nói gì thêm chỉ gật gù như đã hiểu, rồi cậu cũng bắt đầu nói chuyện với đối tác. Về phần Viên Nhất Kỳ thì cô chỉ nói những gì cần nói, còn lại cô không mở miệng dù nữa câu, cô để cho Vương Dịch thay mình tiếp chuyện, sau đó chính cô ngồi thẫn thờ ra, khuôn mặt hiện lên rõ vẻ suy tư.
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
*rầu rỉ*
---------
Ngồi thêm tầm 30 phút cuối cùng mọi thứ cũng xong, nhưng vẻ mặt của Viên Nhất Kỳ vẫn không khác là bao, thậm chí cô còn không biết rằng mọi thứ đã kết thúc đến khi đối tác hướng cô mà lên tiếng:
nhìu nv
nhìu nv
Đối tác: Viên tổng lần này được hợp tác với ngài và tập đoàn SNH48 là vinh hạnh của chúng tôi, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. *Ông ta đưa tay về hướng Viên Nhất Kỳ mà cung kính*
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Nhất định là vậy, hợp tác vui vẻ! *cũng đứng dậy lịch sự bắt tay với ông*
Mọi người rời đi, bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ, lúc này Viên Nhất Kỳ mới day day thái dương nói với Vương Dịch:
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Em đưa Nhiễm Nhiễm về giúp chị nhé, chị tới công ty giải quyết một số việc.
Vương Dịch
Vương Dịch
Em biết rồi, mà chị làm vừa thôi á. *gật đầu*
Viên Nhất Kỳ vỗ vai cậu như đã rõ, xong nhìn qua Tống Hân Nhiễm gật nhẹ đầu rồi rời đi không kịp để cô ta ú ớ gì thêm.
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
Ơ..ơ.ơ
Vương Dịch
Vương Dịch
Đi thôi Nhiễm Nhiễm.
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
Nhưng mà.. *khó chịu*
Vương Dịch
Vương Dịch
Kỳ Kỳ một khi đã nói sẽ không thay đổi được.
Vương Dịch thấy Tống Hân Nhiễm đứng im ru thì lên tiếng nhắc nhở, không phải cậu không biết cô ta khó chịu, nhưng mà ý của Viên Nhất Kỳ cậu làm sao không hiểu, chị cậu vẫn quan trọng hơn a.
Tống Hân Nhiễm
Tống Hân Nhiễm
Hừ
Tống Hân Nhiễm càng tức tối trong lòng, vừa gặp người yêu cũ đã vậy, tức chết cô rồi.
---------- ----------
Viên Nhất Kỳ lái xe về thẳng công ty, cả người cô tỏa ra sát khí, nhân viên nhìn thấy thì vô cùng hoảng sợ không dám hó hé. Thầm than không biết là ai lại chọc giận Viên tổng của họ vậy trời?
Cô vứt áo vest ra bàn, ngã thẳng người ra ghế, mệt mõi. Trong đầu cô toàn là hình bóng của Thẩm Mộng Dao, tưởng chừng đã quên được nhưng không phải! Khi đối mặt với Thẩm Mộng Dao, cô rất muốn ôm nàng vào lòng nói cho nàng biết mình nhớ nàng biết bao nhiêu.
Nhưng cô cũng hận Thẩm Mộng Dao, yêu nàng bao nhiêu cô càng hận nàng bấy nhiêu. Yêu yêu hận hận nó dày vò con tim Viên Nhất Kỳ đau quá, cô chết mất.
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Thẩm Mộng Dao tôi vẫn chưa quên được chị, chị bắt tôi phải làm sao đây? Sao lúc đó chị lại bỏ rơi tôi? 5 năm rồi, lúc tôi cần chị nhất thì chị ở đâu...? *bất lực*
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Chị nói bỏ là bỏ, chị coi tôi là cái gì? Thẩm Mộng Dao tôi hận chị! Chị hiểu được không? *bất lực*
Viên Nhất Kỳ đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, thoáng một suy nghĩ lẫn tò mò thoáng lên trong đầu cô.
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Viên Viên...? Thẩm Tịch Viên? Sao con bé lại họ Thẩm? Kẻ khốn nào là ba con bé chứ, để chị ta nuôi con một mình sao? Khô'n nạn!!! *đập bàn*
Viên Nhất Kỳ cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bình tĩnh nhất có thể mới gọi trợ lý của mình vào.
Trợ lý
Trợ lý
Dạ có việc gì sao thưa Viên tổng?
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Cậu điều tra Thẩm Mộng Dao cho tôi cả con chị ta, cùng đó bao gồm cả thời gian chị ta ở nước ngoài, xem kẻ khốn nào là ba của đứa nhỏ kia!
Trợ lý
Trợ lý
Dạ thưa Viên tổng! *cúi đầu*
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Được rồi đi đi.
Viên Nhất Kỳ xua xua tay bảo trợ lý ra ngoài, còn bản thân cô thì đi đến dựa người bên khung kính trong suốt, từ đây cô có thể nhìn bao quát cả thành phố, cô thở hắt ra một hơi.
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Thẩm Mộng Dao, tôi không cần biết lý do vì sao chị rời xa tôi. Tôi cũng rất hận chị nhưng mà Dao Dao, tôi xin thề tôi sẽ khiến những kẻ tổn thương chị sẽ phải trả một cái giá thật đắt! Bất kể là ai, thậm chí là ba của con chị!! *kiên quyết*
Hot

Comments

yuanyiqi

yuanyiqi

là chị á.

2024-09-21

2

Nhật Vũღ

Nhật Vũღ

ừ tự xử mik đi ha chị, em chờ😆

2024-09-14

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play