Đấu La Đại Lục 4: Ta Là Bông Hoa Sen Thành Tinh.
Chương 3: Muốn chuyển lớp sao?
Cả hai đứa trẻ cùng nhau đi vào học viện, nhưng khi phân chia lớp lại bị tách ra.
Hơn một trăm em học sinh được chia thành 6 lớp
Lam Hiên Vũ vào lớp 2 khống chế hệ, Tô Liên liền vào lớp 6, phụ trợ hệ, hai đứa nhỏ cứ thế mà tách ra.
Trước khi rời đi, Lam Hiên Vũ không nhịn được mà lôi kéo Tô Liên.
Lam Hiên Vũ
Ngươi đi học nhớ cẩn thận đó, có ai bắt nạt ngươi liền nói cho ta. Ta, ta sẽ nói phụ thân giúp ngươi.*cúi đầu buồn rầu*
Tô Liên
*tò mò*Chúng ta không học cùng nhau, nên ngươi buồn sao?
Lam Hiên Vũ
*gật đầu*Đúng vậy, nếu học cùng nhau chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Dù có thêm bạn mới, chúng ta vẫn có thể chơi cùng nhau nữa*cười*, nhưng tiếc là võ hồn của chúng ta đều không cùng hệ....*thở dài*
Tô Liên nghe Lam Hiên Vũ nói, trong lòng cảm giác như là bị thứ gì đó đè nén, có điểm nghẹn lời. Nó không biết cái cảm giác này gọi là buồn bã, nhưng nó biết nó cũng không muốn nhìn bạn mình để lộ khuôn mặt như vậy.
Tô Liên
*do dự*Nếu không, ta hỏi ba ta thử xem? Ba ba hẳn là sẽ có biện pháp?*không chắc chắn lắm*
Lam Hiên Vũ
Thật sao? Nếu không được... Ta cũng về hỏi phụ thân ta thử xem .*quyết tâm*
Cô giáo lớp 2
Ai là Lam Hiên Vũ?
Lam Hiên Vũ
Dạ, có em?*giật mình*
Lam Hiên Vũ
Thôi, ta về lớp đây. Ngươi nhớ lời ta dặn đó!*nhắc nhở*
Tô Liên
*mỉm cười* Tốt nha.
Lam Hiên Vũ dừng lại, nhìn khuôn mặt ngây ngô của cậu bạn mới khó được mỉm cười, cậu cũng không nhịn được cười.
Lam Hiên Vũ
*nhéo má Tô Liên* Tiểu Liên, bye bye. Chiều gặp nhé.
Lam Hiên Vũ
*rời đi*Em tới đây cô.
Tô Liên
'Trong ngực hết khó chịu rồi, hoá ra chỉ cần mỉm cười là giải quyết sao?'
Thanh âm của giáo viên lớp 6 cũng bắt đầu vang lên, Tô Liên cũng nhanh chóng trở về lớp của chính mình.
Thời gian nhanh chóng từ sáng chuyển nhanh đến chiều tối.
Đông đảo học sinh vội vàng mà chạy ra khỏi lớp, bọn hắn còn nhỏ, tinh lực tràn đầy. Đi học chỉ việc ngồi đó nghe thầy cô nhắc nhở cùng dặn dò, tụi nhỏ nào chịu chi nổi, vừa thấy được ba mẹ đã đòi dẫn đi chơi, có một bộ phận nhóc con còn nói ba mẹ dẫn đi mua đồ ăn, đồ chơi. Theo ý bọn hắn là, trong trường không có gì chơi, rất chán.
Mà Tô Liên cùng Lam Hiên Vũ cũng không thuộc đám nhóc trên phạm trù. Đợi 2 nhà phụ huynh đợi cho mấy đứa trẻ khác đều về hết, 2 đứa nhỏ mới chậm rì rì mà ra tới, 2 đứa đều trò chuyện rất vui vẻ, Tô Liên khoé môi lại lần nữa gợi lên, làm cho Tô Kỳ Nha đi đón hắn cũng phải sửng sốt. Lúc trở về cha mẹ ôm ấp, hai bọn hắn còn lưu luyến không rời mà dắt nắm tay, Lam Hiên Vũ còn nhắc nhở.
Lam Hiên Vũ
Ngươi nhớ nói với ba ngươi nha.
Tô Liên
*chớp chớp mắt* *gật gật đầu* Ta sẽ nói. Bye bye ngươi nha.
Lam Hiên Vũ
Hì hì, bye bye, ta cũng về đây, mai gặp nhà.
Tô Liên
*vẫy vẫy tay* *quay đầu*
Tô Liên
???*nghi hoặc*Ba, mụ mụ?
Phụ mẫu của Tô Liên có chút phát ngốc mà nhìn tiểu hài tử nhu hòa khuôn mặt.
Bọn hắn cũng là lần đầu tiên thấy đứa nhỏ cười a, Tô Liên từ nhỏ liền một bộ thô thần kinh, không khóc không nháo. Nếu không phải hồi đó ở trong bệnh viện còn thấy qua thằng nhỏ khóc qua trên vòng tay bác sĩ, 2 người còn nghi ngờ chính mình gia hài tử bị tráo đổi.
Tô Kỳ Nham
*đặt tay lên vai Tô Liên* *mặt nghiêm túc* Tiểu Liên a, con thích cậu nhóc đó không? Nếu thích, ba ba-
Lưu Nguyệt
*xoa xoa tay* Cái anh này, trong đầu nghĩ cái gì trong đầu đấy?
Lưu Nguyệt
*mỉm cười* Tiểu Liên, đó là bạn mới của con hả, con học với bạn có vui không?
Tô Liên
*gật đầu* Con quen được bạn mới, nhưng chúng con không ở cùng lớp. Đúng rồi, mẫu thân, phụ thân, con có thể đổi sang lớp của Hiên Vũ được không?
Tô Kỳ Nham
*xoa đầu*Ui da, hảo, để ba ba đi hỏi xem thử. *Ôm Tô Liên lên* Được rồi, hôm nay ba ba vui, ba ba dẫn ngươi đi công viên chơi nha.
Lưu Nguyệt
*bất đắc dĩ* *lên xe* *khởi động xe* Ba nó a...
Tô Kỳ Nham
Nào, chúng ta đi thôi!*mỉm cười*
Cả nhà vui vẻ đi chơi cùng nhau, tuy Tô Liên không có bao nhiêu biểu tình, nhưng mỗi lần nó nhìn thấy thứ gì mới đều tò mò mà chạy tới xem thử, không khỏi làm 2 cái tuổi trẻ cha mẹ mỉm cười.
Comments