Đấu La Đại Lục 4: Ta Là Bông Hoa Sen Thành Tinh.

Đấu La Đại Lục 4: Ta Là Bông Hoa Sen Thành Tinh.

Chương 1: Tô Liên đi học.

Cuộc sống của một yêu tinh sẽ là như thế nào?
Đối với Tô Liên, cuộc sống của nó chỉ là phát ngốc, tắm mưa, ngủ, rồi lại phát ngốc.
Tô Liên là một bông sen thành tinh, ao sen, nhà của nó nằm gần một cái đình lớn, lấp lánh, được bao phủ bởi màu vàng rực rỡ.
Mỗi ngày, đều có rất nhiều con người đi đến nơi này. Có đi qua hồ sen, đem đồ cho cá ăn.
Tô Liên làm một cái tự nhiên hoa sen, điều duy nhất buồn phiền đó chính là không thể đi đây đó.
Tô Liên chỗ này phía trước từng có một vài yêu tinh sinh sống, nhưng bọn hắn đều đã rời đi, để lại một mình Tô Liên.
Cơ mà, Tô Liên cũng không tính nhàm chán.
Không hiểu vì sao, mỗi lần trong đình tiếng chuông vang lên, Tô Liên như được người rửa sạch từng cái cánh sen, cảm giác dễ chịu cực kì.
Hơn nữa, ở nơi này thói quen, ở đây có hương thơm rất dễ chịu, làm Tô Liên rời đi một chút liền không mấy thói quen.
Nên Tô Liên cứ như vậy sống ở trong đình gần 100 năm.
Rồi có một ngày, có người muốn hái hoa sen trong đầm, Tô Liên liền tao ương.
Nó không thể duy chuyển, yêu pháp cũng không giỏi, vì thế liền bị người đem đi rửa sạch sẽ, sau đó....cho lên chảo dầu.
Gần 100 năm yêu sinh cứ như vậy mà chết tại chỗ.
Tô Liên không hề cảm thấy không cam lòng, chỉ là cảm thấy khó hiểu.
Tô Liên
Tô Liên
Bông sen đem lên chảo dầu chiên để làm gì?
Tô Liên
Tô Liên
Không rõ ràng lắm....
Tự hỏi đến rối rắm, Tô Liên tùy ý linh thể bản thân treo không mà bay lên.
Linh thể của nó một thân sạch sẽ cực kỳ, nhất định sẽ đi vào luân hồi.
Tô Liên
Tô Liên
Tiểu Tước nói thế, không biết là đúng không?
A, đúng rồi, Tiểu Tước là con chim sơn ca, nó mỗi ngày đều thích chạy lên chỗ đình ca hát, ríu rít không ngừng.
Phát hiện ra Tô Liên là cái yêu tinh, liền mỗi ngày đều chạy tới chỗ Tô Liên trò chuyện.
Tô Liên một ít thường thức cũng nhờ nó mà biết được.
Tô Liên
Tô Liên
Hmm....
Tô Liên
Tô Liên
Hmmmm....
Tô Liên vẫn đang suy nghĩ chính mình nhập luân hồi chuyện này, nó có chút ít tò mò.
Tiếc là, Tiểu Tước bảo luân hồi xong, mọi thứ đều sẽ quên đi, nên Tô Liên dù tò mò cũng không rõ lắm luân hồi sẽ diễn ra như thế nào.
Nó chờ, rồi lại chờ, chờ đến khi nó đột nhiên ngất tại chỗ.
Rồi nó lại tỉnh dậy.
Tô Liên
Tô Liên
???
Tô Liên
Tô Liên
Đây...ai?
Nó có miệng, nó phát ra âm thanh?!
Nhưng đó không phải là thứ chỉ có con người có sao?
Không đợi nó phát ngốc suy ngẫm, trước mặt nó liền xuất hiện 2 người.
Lưu Nguyệt
Lưu Nguyệt
Tiểu Liên, hôm nay con muốn đi học rồi, đừng phát ngốc.
Tô Kỳ Nham
Tô Kỳ Nham
*xoa xoa đầu Tô Liên* Không sao, con nó không làm ầm ĩ, giáo viên khẳng định cũng sẽ vui mừng.
Tô Kỳ Nham
Tô Kỳ Nham
Thằng bé còn nhỏ, không biết gì cũng không sao.
Tô Liên ngơ ngác nhìn sang người bên cạnh, trong đầu nhiều ra một ít cảnh tượng cùng cảm xúc, làm nó bất giác hô lên.
Tô Liên
Tô Liên
Ba?
Tô Kỳ Nham
Tô Kỳ Nham
Ba đây * vươn tay* * xoa đầu Tô Liên*
Tô Kỳ Nham
Tô Kỳ Nham
Con sắp đi học rồi, nơi đó khẳng định có rất nhiều tranh ảnh, cũng có rất nhiều bạn cùng học. Con cố bắt chuyện nhé, về nhà bố mẹ sẽ mua cho con thật nhiều kẹo.
Tô Kỳ Nham
Tô Kỳ Nham
Con ở trường ngoan, ai bắt nạt liền nói với ba nhé. Ba ba sẽ giúp con xử lý.
Nam nhân cười đến có vài phần hào hứng, nhưng lại bị nữ nhân bên cạnh cốc cho một cái đau điếng.
Tô Kỳ Nham
Tô Kỳ Nham
*Awk*
Lưu Nguyệt
Lưu Nguyệt
*phủi tay* Lo mà lái xe đi, trễ học con giờ.
Lưu Nguyệt
Lưu Nguyệt
*xoa đầu Tô Liên* Bảo bảo, không cần nghe cha ngươi nói. Giờ học không cần tùy tiện phát ngốc, nếu không sẽ bị cô giáo gõ như là mẹ gõ ba con đó.
Tô Liên nhìn mày nhăn như muốn híp lại Tô ba ba, tay bất giác sờ lên đầu, ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Liên
Tô Liên
Hảo a.
Lưu Nguyệt mỉm cười mà ôm chặt trong lòng ngực bảo bảo.
Lưu Nguyệt
Lưu Nguyệt
Ai là em bé ngoan nào? Là em bé ngoan mẹ sẽ cho kẹo nè.*mỉm cười*
Tô Liên
Tô Liên
Là...con.* mặt hồng hồng*
Tô Liên cảm thấy nóng lên, Tô Liên thấy bản thân thật kì lạ.
Lưu Nguyệt
Lưu Nguyệt
Ai da, kẹo cho em bé ngoan nè. Con nhớ giữ nó cẩn thận đấy, ban ngày mẹ chỉ cho con cái này thôi. Tối về lại thêm 1 cái, mỗi ngày chỉ 2 cái thôi, nếu không lại sâu răng như em bé hàng xóm bên nhà mình đấy.
Tô Liên
Tô Liên
Dạ. Không muốn sâu răng.*nghiêm túc*
Tô Liên đột nhiên nhớ tới chính mình lòi ra kí ức, đột nhiên rùng mình. Nó lần đầu tiên biết sợ, mới lạ mà giơ tay sờ ngực.
Tim đập nhanh quá, nó run run kết luận loại này cảm xúc, là sợ hãi.
Nhưng sợ hãi cũng không kéo dài lâu lắm, chỉ khi Tô Liên nhớ lại nào đó kí ức, nó mới cảm thấy sợ.
Tô Liên không hiểu ra sao, liền không suy nghĩ, nó ngồi trên đùi Lưu mụ mụ, phát ngốc nhìn cửa xe.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play