Vô Vọng

Vô Vọng

1: Khởi đầu

Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Anh bị điên à? Đừng lại gần tôi! Tránh ra!!
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Em đừng cố chấp nữa Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Cố chấp? Tại sao? Tôi đã làm gì để đánh đổi sự kinh khủng này? Tôi đã làm gì anh cơ chứ? //ngấn lệ//
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Đừng ngang bướng nữa! Tôi cũng vì em mà , tại sao em ko thể cho tôi cơ hội cơ chứ?
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Làm ơn đi! Anh ko phải anh ấy! Anh ấy đâu rồi? An Tử mà tôi biết chưa từng như vậy mà //bật khóc//
Lâm An Tử
Lâm An Tử
….
————
————
————
_10 năm trước_
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Bé yêu của mẹ~
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Ah mẹ //vui mừng//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Con có nhớ mẹ ko nào? //cười mỉm//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Có~ //chạy lại ôm lấy chân Mộc Nhiên//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Dễ thương quá đi mà //yêu chiều//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Ưm hưm…ủa? Anh An Tử? Anh đến chơi với em sao? //ló đầu nhìn ra sau Mộc Nhiên//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Ồ-…con thấy rồi nhỉ?
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Sao vậy ạ?
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Mẹ hỏi con này bé yêu //ngồi xuống nắm lấy vai cậu//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Con muốn có anh trai ko?
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Anh trai ạ? //ngu ngơ//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Đúng rồi bé yêu của mẹ //cười mỉm//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Anh trai sẽ chơi với con đúng ko ạ? Sẽ dắt con đi chơi đúng ko?
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Ừm hứm //vui vẻ gật đầu//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Ah! Vậy con muốn có anh trai! Đâu rồi mẹ? Anh trai của con đâu? //lóng ngóng//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Anh trai con đang đứng sau lưng mẹ mà? //giả bộ ko biết//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Sau lưng mẹ? Là anh An Tử sao? //nghi hoặc//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Con ko muốn sao? //hơi buồn//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Con muốn ạ! Anh ấy tốt lắm , rất hay cho con kẹo //cười tươi//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Thật sao? Quả là một người anh yêu thương em trai đúng ko nào bé yêu? //ôm lấy cậu//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Đúng rồi đúng rồi~
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Con vào đây nào An Tử~ //quay đầu nhìn An Tử đang đứng một góc//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Anh trai anh trai hìhì //cười ngây ngốc//
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Cô thật sự sẽ nuôi cháu sao? Cô ko…ghét bỏ cháu? //ấp úng//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Nào! Ko có cô nữa! Giờ đây ta là mẹ con! Từ sau phải gọi mẹ rõ chưa?
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Nhưng-….
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Hừm //cười hiền hoà tiến đến vào ngồi xuống trước mặt An Tử//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Mẹ biết con đã chịu rất nhiều đau khổ trong căn nhà ấy! Mẹ biết trên người con có ko biết bao nhiêu là sẹo chưa lành! Mẹ biết con đã tuyệt vọng nhường nào trong tháng ngày ở căn nhà ấy! Mẹ biết con khao khát tình thương của mẹ , của bố! Mẹ biết con mong ước một mái ấm êm đềm!
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Dù mẹ ko thể cho con tình thương của người cha nhưng mẹ đảm bảo có thể cho con một gia đình , nơi ấy sẽ ko ai đánh đập con , ko ai chửi rủa và hành hạ con cả! Hãy tin mẹ được chứ? Dù ko phải mẹ ruột , dù ko đứt ruột đẻ đau nhưng mẹ đảm bảo sẽ yêu thương con thật lòng , sẽ chữa lành những vết thương tâm lí con chịu suốt 10năm qua được chứ?
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Con-… //ngấn lệ//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Anh ko muốn làm anh trai của em sao? //phụng phịu xụ mặt//
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Anh-anh muốn!
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Vậy con sẽ ở cùng ta và Cảnh Diệu chứ?
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Xin lỗi đã làm phiền cô-… //e dè//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Đã bảo là phải gọi mẹ mà //giả bộ buồn//
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Ah ah mẹ mẹ con xin lỗi… //luống cuống//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
//khúc khích//
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Được rồi ko trêu con nữa //mỉm cười//
Như đoạn hội thoại trên có lẽ đã tóm tắt đại khái sự xuất hiện của anh trong cuộc đời tôi
Ngày tôi còn bé , anh chuyển đến khu xóm nhà tôi , ngày anh xuất hiện tôi đã cảm nhận từ anh một sự u buồn khó nói
Anh ko có mẹ , chỉ có bố , trên người anh lại ko biết bao nhiêu là vết thương
Hai cha con anh thuê và sống cạnh nhà tôi. Vì sát nhà nên mẹ tôi biết được anh là nạn nhân của bạo lực gia đình , vì ngày nào bà cũng nghe thấy tiếng đổ vỡ của nhà bên cạnh cùng tiếng mắng mỏ chửi rủa từ người cha nghiện ngập của anh
Xong xong là tiếng nói nức nở cầu xin , nhiều lần là tiếng khóc thút thít lúc nửa đêm
Mẹ tôi vốn rất từ bi , chứng kiến anh ngày ngày sống trong địa ngục như thế đã chọn dang tay cứu lấy anh , đã tố cáo cha anh lên chính quyền. Vì ko có mẹ mà cha lại vào trại nên anh ko còn người thân bên cạnh , nhân sự ấy mẹ tôi đã làm thủ tục nhận nuôi anh , đem anh về căn nhà nhỏ của tôi và mẹ
Anh lúc mới đến vốn lạnh lùng và ít nói , thường lủi thủi một mình nên chẳng có bao nhiêu bạn , hay nói rõ là ko có bạn , ngày ấy chỉ có tôi luôn ngây ngốc chạy đến tươi cười chào anh rồi xoè đôi tay nhỏ ra với vài chiếc băng cá nhân nhỏ
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Anh ơi~ Anh bị thương kìa //chỉ vào vết thương//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Cho anh đó~
Lâm An Tử
Lâm An Tử
An-ko cần //quay mặt muốn rời đi//
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Anh cầm lấy đi~ Ko sẽ đau lắm đó , có lần em bị té đau lắm đó , anh mau dán vào đi //nũng nịu//
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Anh-..cảm ơn
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Hì hì //cười ngốc//
Ngày ấy tôi luôn dính lấy anh , mặc cho vài lần anh có từ chối tôi vẫn cố bám theo , cuối cùng anh có thiện cảm với tôi và cả hai dần thân thiết hơn
Khi mẹ tôi đem anh về và nói sẽ để anh ấy làm anh trai tôi , tôi đã cười vui vẻ mà chào đón anh , thật ko biết sau này anh sẽ biến dị trở thành một con người vô tình như bây giờ
————
Năm tôi 16 tuổi
Mẹ tôi vì tai nạn mà qua đời , bà để lại cho tôi và anh căn nhà cùng số tiền tiết kiệm khá lớn của bà , trước lúc sinh tử bà đã thì thầm với anh điều gì đó mà tôi ko biết
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
Mẹ xin lỗi bé yêu của mẹ…mẹ chỉ đồng hành với con được đến đây thôi…-thật tiếc khi ko thể chứng kiến con trưởng thành…mẹ tệ quá đúng ko?
Trương Mộc Nhiên
Trương Mộc Nhiên
16 năm bên con mẹ hạnh phúc lắm Cảnh Diệu à…hãy sống thật tốt nhé thiên thần bé nhỏ của mẹ…
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Ko-…đừng bỏ con mà…
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
MẸ ƠI!! //khóc lớn//
Cuối cùng bà ho ra máu và từ bỏ thế giới này , ngay khi xe cứu thương tới thì bà đã chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo
Sau khi mẹ mất , tôi và anh sống nương tựa vào nhau , anh thay mẹ làm người chăm sóc từng chút một cho tôi , anh yêu chiều tôi vô điều kiện khiến tôi tự có cảm giác phụ thuộc vào anh
————
Năm tôi 17 tuổi
Anh lộ rõ bản chất thật
Anh kiểm soát thế giới quanh tôi , ko cho tôi tụ tập với bạn bè , đặc biệt cấm cản tôi có bạn gái hay thân mật với bạn nữ
Tôi đã nhiều lần khó chịu mà phản kháng nhưng đối diện với ánh mắt giận dữ ấy tôi lại ngoan ngoãn xin lỗi mà làm dịu bầu ko khí
————
Năm tôi 18 tuổi
Tôi có bạn gái
Anh đã bắt ép tôi chia tay người con gái ấy
Sau 10 năm sống chung với anh , lần đầu anh tát tôi một cú rất đau
Chát
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Em giỏi lắm! Còn ko biết nhận lỗi?
Trương Cảnh Diệu
Trương Cảnh Diệu
Nhưng tại sao chứ? Em đã 18t rồi cơ mà? Đã ko còn cần người dám hộ nữa! Anh lấy quyền gì để ngăn cấm em yêu ai đó chứ? //phẫn nộ//
Lâm An Tử
Lâm An Tử
Là anh nuôi em! Anh có quyền! Em chỉ có thể là của anh! Ko một ai có thể có được em //đánh ngất cậu//

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play