[HIEUTHUHAI X JSOL] Ngã Rẽ Cuộc Đời
#2
Sau khi giành được học bổng đại học, tưởng rằng mọi thứ sẽ khá hơn, nhưng cuộc sống của Sơn ngày càng trở nên khắc nghiệt. Mẹ cậu, bà Lan, vẫn không dừng lại con đường cờ bạc. Những lần thua liên tiếp khiến khoản nợ ngày càng chồng chất. Bà Lan không những không thay đổi mà còn trở nên lún sâu hơn vào vòng xoáy vay mượn để trả nợ. Những người cho vay bắt đầu đến nhà đòi tiền, và một lần nữa, Sơn phải gánh chịu toàn bộ áp lực.
Sơn thương mẹ, cậu không thể bỏ mặc bà dù biết rằng mình đang dần kiệt quệ. Mỗi ngày, ngoài giờ học, Sơn phải làm thêm liên tục. Cậu nhận công việc tại một nhà kho ban ngày, và đến tối thì làm nhân viên giao hàng. Công việc kéo dài đến tận đêm khuya khiến cậu gần như không có thời gian để nghỉ ngơi. Những ngày dài làm việc không ngừng khiến cậu sụt cân nhanh chóng, cơ thể gầy gò, ánh mắt mệt mỏi. Bạn bè và thầy cô đều nhận ra sự thay đổi của cậu, nhưng Sơn luôn nói rằng mình ổn, không muốn ai biết chuyện gia đình.
Một ngày nọ, sau khi tan học, Sơn nhận được một cuộc điện thoại lạ. Đầu dây bên kia là giọng của Hiếu, lạnh lùng và đầy kiêu ngạo:
Trần Minh Hiếu
📞: Sơn, mày có vẻ rất bận rộn đấy. Mẹ mày lại vừa vay thêm tiền từ gia đình tao đấy, mày có biết không?
Sơn như sững người. Gia đình Hiếu là một trong những chủ nợ của mẹ cậu? Cậu không ngờ rằng Hiếu lại biết chuyện này. Trước đây, Sơn luôn cố gắng tránh mặt Hiếu, không để hắn biết được tình cảnh của mình, nhưng giờ thì mọi thứ đã bị phơi bày.
Nguyễn Thái Sơn
📞:Mày muốn gì?
Sơn hỏi, giọng cậu khàn đặc vì mệt mỏi và lo lắng.
Trần Minh Hiếu
📞:Không nhiều đâu,tao có thể khiến gia đình tao dừng việc đòi nợ mẹ mày... Nhưng mày phải làm theo những gì tao nói.
Sơn nắm chặt chiếc điện thoại, cảm giác bất lực và uất ức dâng tràn trong lòng. Cậu biết rõ mình không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu không trả được nợ, mẹ cậu có thể sẽ gặp rắc rối lớn hơn. Nhưng việc phải phục tùng Hiếu – kẻ đã từng bắt nạt cậu suốt những năm cấp ba – là điều mà Sơn không bao giờ mong muốn.
Trần Minh Hiếu
📞:Tao cần mày giúp tao vài chuyện, và mày sẽ phải luôn nghe lời tao. Bất cứ khi nào tao cần, mày phải có mặt.
Nguyễn Thái Sơn
📞:được rồi
Sơn không thể từ chối. Cậu hiểu rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ, số nợ của mẹ cậu sẽ tăng lên gấp bội, và cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi gánh nặng này.
Kể từ ngày đó, cuộc sống của Sơn càng trở nên mệt mỏi hơn. Ban ngày, cậu tiếp tục việc học và làm thêm như bình thường, nhưng bất cứ khi nào Hiếu gọi, cậu phải tạm dừng mọi thứ để đến làm những việc mà Hiếu yêu cầu. Có khi là những việc vặt vãnh như mua đồ, chạy việc vặt cho Hiếu và bạn bè hắn. Có khi là những việc hạ nhục, làm Sơn mất đi lòng tự trọng của mình. Hiếu dường như cố tình đẩy cậu vào những tình huống khó khăn, như thể muốn trả thù vì những năm tháng trước đây khi Sơn không chịu khuất phục.
Thời gian trôi qua, Sơn càng kiệt quệ hơn. Cậu sụt thêm nhiều cân, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, sức khỏe giảm sút rõ rệt. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng học tập để không bị tụt lại. Tuy nhiên, áp lực từ Hiếu và số nợ của mẹ khiến tâm trí cậu trở nên hỗn loạn.
Một buổi tối, sau khi vừa hoàn thành xong việc giao hàng cho một quán ăn, Hiếu lại gọi. Sơn mệt mỏi nhấc máy, không còn đủ sức để hỏi xem Hiếu muốn gì.
Trần Minh Hiếu
📞:Mai tao có một bữa tiệc.Mày sẽ làm bồi bàn cho tao và bạn tao. Nếu làm tốt, tao sẽ xem xét cho mẹ mày thêm chút thời gian.
Sơn không có sự lựa chọn nào. Trước tình cảnh này, cậu chỉ biết nhẫn nhịn, chấp nhận tất cả vì mẹ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, sự uất ức và áp lực đang đẩy cậu đến giới hạn của bản thân.
Liệu Sơn có thể tiếp tục chịu đựng sự bắt nạt và áp bức này? Hay cậu sẽ tìm được cách để đứng lên, thoát khỏi vòng xoáy mà Hiếu và những khoản nợ của mẹ đang đẩy cậu vào?
Những ngày tiếp theo đối với Sơn trở thành một vòng lặp vô tận của sự mệt mỏi và áp lực. Ban ngày, cậu đi học và làm thêm, cố gắng giữ thành tích học tập để không bị rớt lại phía sau. Ban đêm, cậu lại phải đáp ứng những yêu cầu của Hiếu – từ việc bồi bàn cho những bữa tiệc của hắn, chạy việc vặt, thậm chí là làm những công việc nhục nhã để mua vui cho đám bạn giàu có của Hiếu.
Mỗi lần Hiếu tổ chức tiệc tùng, Sơn phải đứng im lặng một góc, cầm khay phục vụ đồ ăn thức uống cho hắn và bạn bè. Tiếng cười đùa của họ vang lên trong không khí xa hoa, trong khi Sơn chỉ biết cúi đầu, chịu đựng sự nhục nhã. Mỗi lần bị Hiếu trêu chọc hoặc sai bảo, cậu đều cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xé toạc, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu chỉ có thể im lặng, nuốt nước mắt vào trong.
Một buổi tối khác, khi Sơn vừa làm xong một ca làm thêm dài ở quán ăn, Hiếu gọi điện yêu cầu cậu đến nhà hắn ngay lập tức. Cảm giác kiệt sức, nhưng Sơn không thể từ chối. Cậu đến nơi, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và cơ thể gầy rộc vì làm việc quá sức. Khi bước vào phòng khách xa hoa của nhà Hiếu, Sơn nhận ra đám bạn của Hiếu cũng đang ở đó, họ đang cười nói, uống rượu và trêu đùa nhau.
Trần Minh Hiếu
Đến rồi à?Tốt, bây giờ thì đi dọn dẹp đi. Phòng này lộn xộn quá rồi.
Sơn không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm lấy giẻ lau và bắt đầu làm việc. Mọi người trong phòng nhìn cậu với ánh mắt thương hại lẫn khinh bỉ. Một vài người trong số họ cố tình làm đổ ly nước xuống sàn để Sơn phải lau dọn. Những trò đùa đó khiến Sơn cảm thấy mình như một công cụ để mua vui, nhưng cậu vẫn tiếp tục làm vì không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi dọn dẹp xong, Hiếu lại sai cậu ra ngoài mua thêm đồ ăn đêm cho đám bạn của hắn. Khi Sơn vừa quay trở lại, cậu thấy Hiếu đang ngồi trên ghế bành, cười khẩy.
Trần Minh Hiếu
Mày thực sự là một con rối, Sơn ạ. Mẹ mày đúng là may mắn khi có đứa con ngoan ngoãn như mày, nhỉ? Tao mà là mày thì tao đã bỏ đi từ lâu rồi.
Những lời nói đó như một lưỡi dao đâm sâu vào lòng tự trọng của Sơn. Nhưng thay vì đáp trả, cậu chỉ im lặng chịu đựng. Dù muốn vùng lên, muốn chấm dứt tất cả, Sơn không thể bỏ lại mẹ mình – người phụ nữ dù tệ bạc nhưng vẫn là gia đình duy nhất của cậu. Cậu biết rằng nếu mình không tiếp tục trả nợ, mẹ cậu sẽ bị lôi vào vòng xoáy cờ bạc và nợ nần không có lối thoát.
Thời gian trôi qua, tình trạng sức khỏe của Sơn càng ngày càng tồi tệ. Cậu sụt cân nhanh chóng, cơ thể yếu ớt và đôi khi chóng mặt khi đang làm việc. Các thầy cô trong trường bắt đầu lo lắng vì cậu thường xuyên ngủ gật trong lớp, nhưng Sơn luôn viện cớ rằng mình bận rộn với việc làm thêm. Dù vậy, sự thật là gánh nặng từ nợ nần và những yêu cầu của Hiếu đang đẩy cậu đến giới hạn. Cậu không còn đủ thời gian để chăm sóc bản thân, cũng không thể tập trung vào việc học như trước.
Một buổi tối, sau khi kết thúc công việc tại nhà Hiếu, Sơn về nhà và bất ngờ ngã quỵ trước cửa nhà. Cậu mệt mỏi đến mức không thể đứng vững, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo. Cậu chỉ kịp thấy bóng dáng của mẹ mình xuất hiện trước khi tất cả chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, Sơn nằm trên giường, cơ thể đau nhức và kiệt sức. Mẹ cậu ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, có lẽ vì khóc. Bà không nói gì, nhưng trong ánh mắt có chút lo lắng, có chút ăn năn.
Nguyễn Nhật Lan(mẹ Sơn)
Sơn... mẹ xin lỗi...Mẹ không nên ép con như thế này... mẹ đã sai rồi...
Dù lời nói của mẹ cậu có phần hối hận, nhưng Sơn biết rằng bà khó có thể thay đổi. Cậu không thể trông chờ vào việc mẹ sẽ bỏ cờ bạc hay ngừng vay nợ. Thực tế này khiến Sơn cảm thấy đau đớn và bất lực. Cậu yêu mẹ, nhưng sự đam mê của bà đã hủy hoại cả cuộc sống của họ.
Những chuỗi ngày mệt mỏi và áp lực vẫn tiếp diễn. Sơn biết rằng nếu không có cách nào thoát khỏi vòng xoáy này, cậu sẽ sớm suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng cậu cũng không biết phải làm sao để thoát khỏi bàn tay kiểm soát của Hiếu, khỏi những khoản nợ mà mẹ cậu đã gây ra.
Liệu có còn tia hy vọng nào cho Sơn giữa những ngày đen tối này?
Comments
iu khỉ và ngỗng🫰🏻
anh Sơn của tuii huhuhu
2024-10-27
0
⋆°𝑴𝒂𝒓𝒐𝒍𝒊𝒏⋆. 𐙚
hay quá tác giả ơiii, em yêu tác giả quáaaaa😆😆
2024-09-29
0