[Đam Mỹ] Ảo Tưởng Và Hiện Thực
#Chương 2
Nguyễn Hoài Bảo
Mẹ ơi, con ở đây này /đi ra cười khúc khích hét lên/
Baba của Bảo
/đi ra theo Bảo/
Mẹ của Bảo
/chạy lại ôm Bảo/ mẹ bắt được con rồi nhé haha
Nguyễn Hoài Bảo
aaa không mẹ như vậy là ăn gian /giãy/
Baba của Bảo
/mỉm cười nhìn cả hai/
Cậu đứng bên chứng kiến hết cảnh tượng này. Thật ấp ám làm sao, ai nhìn vào họ cũng chỉ mỉm cười mà nhìn. Riêng cậu, ánh mắt xụ xuống có chút iu chiều nhìn gia đình họ.
Nguyễn Nam
/bất chợt ánh mắt có chút long lanh nhìn/ "hạnh phúc thật"
Lúc này, khung cảnh xung quanh cậu như sụp đổ. Nó cứ như một tấm gương bị vỡ thành từng mảnh. Cậu vươn tay chạm vào từng mảnh vỡ rơi vãi dưới dất.
Nguyễn Nam
Ra vậy /cầm mảnh vỡ lên/
Phút chốc các mảnh vỡ biến mất, cảnh vật xung quanh cậu lại thay đổi. Nhìn xung quanh có thể nhận ra đây là một trường học.
Bí Ẩn
/vỗ vai cậu/ mày cứ đứng ở đây làm gì đấy?
Nguyễn Nam
/giật mình xoay người lại/ a cậu là...
Bí Ẩn
/đưa tay lên trán cậu, cau mày/ mày đâu có bị mất não đâu mà không nhận ra tao.
Nguyễn Nam
/đang lục kí ức/ hm..
Dương Trí Linh
Dương Trí Linh!
Nguyễn Nam
Dương Trí Linh...àaa là mày /cười tươi vỗ vai cô/
Nguyễn Nam
"ủa mình nhớ là.."
Nguyễn Nam
"mọi chuyện là sao vậy chứ!?"
Dương Trí Linh
ừ nhớ là tốt
Dương Trí Linh
Hôm nay đi chơi không?
Nói xong cả hai cùng nhau rời đi, không biết là chơi chỗ nào. Nhưng chỉ thấy báo mà thôi, cậu nhìn cô chỉ biết lắc đầu.
Nhân Vật Nam
aaa chị tha cho em /quỳ lạy cô/
Dương Trí Linh
Tao đ*o thích /đá mạnh vào hạ bộ nvn/
Nguyễn Nam
/kéo tay cô/ thôi được rồi, nhiêu đó đủ rồi.
Dương Trí Linh
Mày không thấy nó tính giở trò à! /vừa hét vừa dùng giày chà đạp hạ bộ nvn/
Nhân Vật Nam
aaaaa!! /vừa thét vừa khóc/
"chọc nhầm quỷ rồi"
Nguyễn Nam
Biết rồi biết rồi /đưa hai tay xách nách cô đi/
Dương Trí Linh
/giãy_tiếp tục hét/ thằng ch*, mày coi chừng tao đó. Mày mà để tao gặp lại mày là mày ch*t chắc!!!
Nguyễn Nam
/nhét tỏi vào miệng cô kéo đi/ haiz..
Dương Trí Linh
á phụt..phụt.. /phun tỏi ra_lè lưởi chê/
Dương Trí Linh
/búng trán cậu/ nghĩ linh tinh gì đấy
Nguyễn Nam
Chẳng suy nghĩ gì hết á
Dương Trí Linh
Nhìn mày cứ như người mất hồn ấy.
Nguyễn Nam
Có à /nhăm nhăm/
Link ảnh: https://pin.it/5RVOS3Mlc
Dương Trí Linh
/nhìn/ haiz..thì không có
Nguyễn Nam
ò /nhăm nhăm/
-> chỉ lo ăn
Dương Trí Linh
Mày ăn như hổ đói vậy /bất lực nhìn cậu/
Nguyễn Nam
Không có, chỉ là đồ ăn ngon quá thôi. /nhìn cô/
Nguyễn Nam
/giật mình_đồng tử co giãn/...
Dương Trí Linh
/nhìn cậu cười/ mày sao vậy?
Trước mắt cậu là thân ảnh cô như một thiếu niên mỉm cười nhưng máu sớm đã chảy xuống tới cằm. Đằng sau cô xuất hiện hai cánh tay siết chặt cổ của cô đến mức hai mắt xuất huyết lấm chấm,đặc biệt vùng cổ có vết hằn xây xát mờ nhạt bao quanh tạo thành rãnh thắt nằm ngang.
(Google xin tài trợ chương trình lần này)
Dương Trí Linh
/mỉm cười/..
Nguyễn Nam
/đôi bàn tay dần run lên/ "không!"
Cô vẫn mỉm cười nhìn cậu. Bỗng cô cất tiếng nói:
Dương Trí Linh
/cười/ mày đang sợ tao sao?~
Ánh mắt cô toả ra một lượng sát khí làm cậu rợn cả sóng lưng khi nhìn vào. Mồ hôi sớm đã thấm ướt
Nguyễn Nam
Mày.. /cố gắng đối mắt với cô/
| Chẳng phải anh đã hứa là không được rồi sao? |
Hình bóng cậu bé chạy tới nắm lấy góc áo cô kéo và kêu. Ánh mắt cậu bé hồn nhiên nhìn cô như chẳng nhìn thấy gì.
Dương Trí Linh
/nhìn cậu bé/ tránh ra!
Nguyễn Hoài Bảo
/giựt mạnh góc áo cô/ anh như vậy là không được đâu!
Cậu bé khó chịu hét vào mặt cô, rồi cậu bé quay sang nhìn cậu mỉm cười.
Nguyễn Hoài Bảo
/cười tươi/ Chúc anh may mắn! ^^
Nguyễn Hoài Bảo
/nhảy lên nắm lấy tay cô kéo đi/ đi thôi!
Dương Trí Linh
/ngơ nhìn cậu bé nắm tay mình_nước mắt rơi lã chã/ ừm.
Hai hình bóng một to một nhỏ rời đi dần chẳng nhìn rõ người. Càng đi xa hình bóng của cô dường như nhỏ lại bằng cậu bé ấy. Tuy không nhìn rõ nhưng cậu dường như có thể cảm nhận rõ sự hạnh phúc của cô. Một nụ cười an tâm, cậu đứng nhìn một hồi lâu. Từ lúc nào tay cậu vươn ra như muốn níu kéo lại gì đó, rồi nhìn xuống tay mình. Cậu chỉ cười và quay lưng..
Nguyễn Nam
/cười/ "chúc may mắn"...
Comments
Dorie_Mun
Sai chính tả r nhé chị nhé
an gian phải là ăn gian
2024-10-20
1