Tiểu Tinh không biết hoàn cảnh của cậu bây giờ là gì. Tỉnh dậy cậu đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Những người ở đây luôn miệng gọi cậu là tam hoàng ca.
Cậu biết mình không phải là tam hoàng ca gì gì đó, cậu là tiểu Tinh cơ mà.
Tiểu Tinh rất sợ hãi, hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ. Không ai muốn nói chuyện với cậu cả. Tiểu Tinh muốn về nhà, mặc dù trong nhà cũng không ai muốn nói chuyện với cậu, nhưng đó là nhà của cậu.
"Mời tam hoàng ca dùng thiện."
Tiểu Tinh đi theo Cẩm Tú ra phòng khách, sơn hào hải vị đã bày đầy bàn. Nhưng tiểu Tinh chỉ ăn hết một bát cơm trắng trước mặt, không đụng đến bất kỳ món gì khác.
Cẩm Tú thấy rất kỳ lạ, từ khi tam hoàng ca tỉnh dậy thì chỉ ăn cơm trắng. Ban đầu nhà bếp còn lo sợ tam hoàng ca có gì bất mãn với đồ ăn họ làm, khiến họ nơm nớp lo sợ.
Nhưng qua ba ngày, cũng không thấy tam hoàng ca phát giận.
Tam hoàng ca vẫn cứ ăn một chén cơm trắng?
Tam hoàng ca vừa mới bị bệnh, nay lại chỉ ăn uống sơ sài như thế khiến cho mặt của tam hoàng ca trắng nhợt.
Cẩm Tú do dự trong lòng, người người đều nghĩ tam hoàng ca đang diễn kịch. Chỉ có Cẩm Tú hầu hạ bên cạnh tam hoàng ca mới nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của cậu. Ánh mắt của tam hoàng ca... thật sự rất đơn thuần, giống như ánh mắt của một đứa trẻ vậy.
Nếu thế này mà diễn được thì tam hoàng ca cũng thật đáng sợ.
Cẩm Tú đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi ra: "Tam hoàng ca, sao ngài chỉ ăn cơm không?"
Tiểu Tinh biết tam hoàng ca bây giờ là đang gọi cậu, cậu vội đặt bát cơm trong tay xuống. Đứng lên khỏi ghế, hai bàn tay đan lại, cúi đầu.
"Xin lỗi tỷ tỷ...là do tiểu Tinh quá tham ăn, từ nay tiểu Tinh không ăn nữa."
Chuyện tốt nhất sau khi tiểu Tinh đến đây là mỗi ngày được ăn ba chén cơm trắng. Trước kia ở nhà hai ba ngày cậu mới được ăn một lần.
Thế mà cậu đến đây lại dám ăn nhiều như vậy...
Cẩm Tú thấy quái dị trong lòng, tiểu Tinh? Sao tam hoàng ca lại phải xin lỗi nàng?
"Không không, nô tỳ không dám. Tam hoàng ca muốn ăn bao nhiêu ăn thứ gì cũng được, là nô tỳ lắm lời."
Tiểu Tinh ngước mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh :" Thật sao?"
"Tất nhiên là thật ạ, đồ ăn trên bàn tam hoàng ca cứ mặc sức ăn. Nếu muốn ăn thứ gì chỉ cần gọi nô tỳ, nô tỳ sẽ kêu nhà bếp làm cho người."
"Cảm ơn tỷ tỷ." Tiểu Tinh nở một nụ cười ngọt ngào, cậu cảm thấy tỷ tỷ này thật tốt. Tốt hơn anh họ nhiều lắm, cho cậu ăn nhưng không cần cậu chơi với tỷ ấy.
Cẩm Tú ngây người nhìn nụ cười ngọt ngào của tiểu Tinh. Cẩm Tú vẫn luôn biết, tam hoàng ca rất đẹp, là người đẹp nhất kinh thành. Nhưng bây giờ nàng thấy tam hoàng ca còn đẹp hơn cả trước kia. Cứ như... Cứ như...thần tiên vậy.
Tiểu Tinh ngồi xuống ăn tiếp, nhưng cũng không đụng đến thức ăn.
Cẩm Tú thấy vậy cũng không nói gì nữa.
-------------
Những ngày ở nơi này tiểu Tinh chỉ ru rú trong phòng, cậu thử bước ra khỏi cửa phòng, không ai đánh cậu. Bước ra khỏi cửa viện, cũng không ai đánh cậu. Tiểu Tinh vui vẻ, hưng phấn dạo quanh khắp nơi này.
Trước đây ở nhà, cậu chỉ được ở gần chuồng chó, nếu dám tự ý đi ra sân trước thì sẽ bị đánh.
Ở đây không ai đánh cậu cả, thật tốt, tiểu Tinh có chút không muốn về nhà rồi.
Tiểu Tinh hưng phấn đi lung tung, cậu không biết đường, chỉ cảm thấy nơi này rất đẹp. Phía trước xuất hiện một bụi trúc xanh, cậu biết cây này tên gọi là cây trúc. Là thức ăn của một con vật rất dễ thương gọi là gấu trúc.
Lúc nhỏ cha mẹ đã dẫn cậu đi xem gấu trúc rồi, ở đây nhiều cây trúc như vậy, có khi nào cũng có gấu trúc không?
Tiểu Tinh nghĩ vậy, liền hưng phấn đi vào trong.
Ở trong sân phơi rất nhiều thứ đen đen khô khô, tiểu Tinh không biết chúng nó là thứ gì, cậu tò mò cúi xuống đụng vào.
"Tam hoàng ca đến đây làm gì?" Một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Tiểu Tinh giật mình, vội vàng quay người lại. Cậu thấy một ca ca rất đẹp trai, mặc đồ màu trắng, tóc đen dài, tiểu Tinh cũng không biết phải miêu tả thế nào. Chỉ biết ca ca này là người đẹp nhất cậu từng thấy, ngay cả những diễn viên trên tivi mà cậu xem hồi nhỏ cũng không đẹp bằng.
Tiểu Tinh làm chuyện xấu bị phát hiện, có chút luống cuống. Không hỏi ai đã tự tiện đụng vào đồ vật của họ, là cậu không đúng.
"Xin lỗi ca ca, là tiểu Tinh sai, chưa hỏi đã tự tiện đụng vào đồ của ca ca." Nói rồi cậu thành khẩn chìa tay đưa một miếng đen đen kia trả lại cho ca ca trước mặt.
La Vân nhìn dược liệu trong tay tiểu Tinh, cũng không thu lại. Hắn đi lên phía trước nhìn, thấy dược liệu đã khô thì bắt đầu thu dọn.
"Nếu tam hoàng ca không có chuyện gì thì mời về cho. La Vân còn bận việc. "
Tiểu Tinh cầm dược liệu trong tay không biết làm sao, cậu bước lên trả mảnh dược liệu lại chỗ cũ rồi nói: "Vậy... vậy tiểu Tinh về đây, tạm biệt ca ca."
La Vân hơi kinh ngạc, bình thường tam hoàng ca đến chỗ hắn đều quấn lấy hắn không buông, lảm nhảm dụ dỗ hắn viên phòng với y. Nói đến khát khô thì hắn cũng không đáp lời, lúc đó mới tức giận trở về. Sao hôm nay lại dễ dàng đi như vậy?
Tiểu Tinh đi vài bước, bỗng thấy choáng váng, sau đó ngã xuống ngất đi.
Hừ, quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
La Vân không để ý đến tiểu Tinh nữa, thu dọn xong dược liệu thì đem chúng vào phòng sắp xếp lại.
Lúc hắn làm xong đã đến trưa, vừa bước ra thì thấy có một người nằm trong sân. La Vân cứ nghĩ tam hoàng ca giả vờ ngất xỉu để lừa hắn, không để ý đến thì tam hoàng ca cũng tự biết xấu hổ mà đứng lên đi về. Không ngờ đến giờ vẫn nằm ở đây?
La Vân tính đi luôn vào nhà, nhưng nhìn mặt trời nắng gắt... hắn đi đến gần tiểu Tinh.
"Tam hoàng ca, mặt trời nắng gắt ngài nằm ở đây sẽ sinh bệnh. Tam hoàng ca trở về đi."
Thấy người phía dưới vẫn không có động tĩnh, La Vân lúc này mới nhìn mặt cậu. Thấy mặt tiểu Tinh đỏ bừng không bình thường.
Cứu người quan trọng, La Vân vội vàng đỡ tiểu Tinh vào trong.
Updated 79 Episodes
Comments
Tôi chỉ là một người thường
ngược công điiii, thụ thì không sợ ngược tâm, nhưng mà ngược thân tội lắm ;-;, ta thuộc team sủng thụ
2022-06-26
4
DuongThuy Tranthithuyduong
Lạc Long Quân Văn Thiên Chiến Trì Tung Hành Giang Hồ Bình Định $ Làm Nhà Ngao Du Thiên Hà Vương Thư Lưu Ly Bay Lượn Nhân Gian /
2022-03-23
2
DuongThuy Tranthithuyduong
Cơm Lam Riệu Nếp Lợp Làng Bâng Khuya Thanh Vắng Lục Diệu Linh Cung Thiên Hạ Vu Phi Rồng Ba=
2022-03-23
1