[Allyuuji/JJK] Bản Năng Thuần Thú
Chương 3: Căn nhà thơ ấu - Cái chết vô lường
Ba tháng trôi qua tại bệnh viện địa phương, Yuuji đã tự hồi phục.
Nhưng cái chân bị hoại tử đã buộc phải cắt bỏ.
Cậu chống nạng trở về, trong tình trạng không một xu dính túi.
Nhân vật nữ
Cậu Ita, chúng tôi rất vui khi cậu hồi phục nhanh như vậy.
Nhân vật nữ 2
Về nhà cẩn thận nhé
Nhà? Còn đâu nhà mà về bây giờ?
Yuuji né tránh ánh mắt thương hại của các vị y tá tốt bụng. Cậu đắn đo, rời đi.
Cậu đã phải chống chọi với vết thương cơ thể ba tháng trời
Đó là những gì Yuuji có thể nghĩ tới trong khoảng thời gian cậu ở đây
Nhưng chỉ riêng điều cuối là cậu chưa làm được.
Ba tháng trước, chiến sĩ cứu hoả đã kéo cậu ra khỏi đám cháy đã bị đình chỉ công tác, vì anh ấy dám cãi lệnh đội trưởng, tự ý xông vào hoả hoạn để cứu người.
Một hành động cực kì ngu xuẩn
Và Yuuji, thì lại không hề biết ơn anh một tí nào
Itadori Yuuji
Anh tới đây làm gì?
Nhân vật nam
Cậu Itadori, tôi nghe nói cậu hối hận khi bản thân vẫn được sống.
Itadori Yuuji
Liên quan gì đến anh?
Nhân vật nam
Tôi không trách cậu suy nghĩ thiển cận.
Nhân vật nam
Tôi bị đình chỉ công tác hai tháng, vì không chấp hành quy định của lính cứu hỏa.
Nhân vật nam
Nhưng tôi không hối hận
Nhân vật nam
Tôi thấy thật tốt khi tôi có thể cứu sống một người như cậu.
Itadori Yuuji
Người như tôi?
Itadori Yuuji
Ý anh là gì?
Itadori Yuuji
Anh cứu tôi, tôi cảm ơn.
Itadori Yuuji
Nhưng với gương mặt như này của tôi, tôi chả thiết sống nữa.
Itadori Yuuji
Anh hiểu không?
Nhân vật nam
Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn giữ vững lập trường của mình
Nhân vật nam
Cậu biết không, chiếc vòng cổ của tôi đã phát sáng lên khi ở gần cậu
Vị chiến sĩ nói, trên tay lắc nhẹ chiếc dây chuyền màu vàng chói
Ánh sáng trên nó như thu hút Yuuji nhìn vào, và cậu cảm giác như cả hai thuộc về nhau
Nhân vật nam
Nó phát sáng, trước đây chưa từng.
Nhân vật nam
Tôi chắc là mình không nhìn nhầm.
Nhân vật nam
Đây cũng không phải dây chuyền của tôi.
Nhân vật nam
Nó là của một người phụ nữ đưa cho tôi
“Và cô ấy dặn là: nếu hạt ngọc trên chiếc vòng phát sáng trước bất kì ai, đó chính là chủ nhân mới của nó.”
Itadori Yuuji
Vậy thì, tại sao.. nó lại phát sáng trước tôi?
Nhân vật nam
Tôi không biết, tôi đoán cậu phải tự tìm hiểu.
Nhân vật nam
Cậu Ita, tôi trả chiếc vòng cổ cho cậu.
Và Yuuji nhận lấy chiếc vòng, một sự thôi thúc không để cậu từ chối. Như thể chủ cũ nhận lại vật thất lạc.
Yuuji không biết nó có ý nghĩa gì, chỉ là cảm giác vô cùng quan trọng.
Nhân vật nam
Cậu Ita, tôi mong rằng công sức tôi bỏ ra để cứu cậu không là dư thừa. Xin hãy cứ sống tiếp, biết đâu cuộc đời lại mỉm cười với cậu lần nữa.
Itadori Yuuji
Tôi hiểu rồi..
Cuộc trò chuyện hôm đó đã kết thúc, Yuuji không còn gặp lại anh chàng cứu hoả đó nữa.
Nhưng cậu đã cảm thấy tốt hơn, vì có ai đó đang đặt niềm tin ở cậu.
Yuuji bước xuống khỏi chiếc xe khách.
Đứng trước nơi cậu từng gọi là nhà, giờ chỉ còn là mảnh đất hoang tàn, Yuuji cất tiếng chào như thường lệ.
Itadori Yuuji
Nội ơi.. con mới về
Cậu giả vờ làm động tác mở cửa, dù cái khung nhà còn chẳng có.
Chỉ là cách duy nhất để Yuuji ôn lại kỉ niệm với căn nhà cũ kĩ này.
Thôi kệ, cháy cũng được, lại càng có cớ để cậu sửa nó thành nơi ở tốt hơn.
Itadori Yuuji
Nội ơi, nội chờ con lâu
Itadori Yuuji
Nội có nhớ con lắm không?
Yuuji cầm tấm ảnh thờ đã bị cháy mất một cạnh, những giọt nước mắt rơi xuống nơi tàn tro
Cậu trở về rồi, tất cả đều cháy xém.
Duy chỉ còn tấm ảnh thờ là nguyên vẹn một nửa
Nội chờ cậu, vẫn luôn như vậy.
Nội vẫn luôn tin tưởng cậu sẽ vượt qua, và cả người chiến sĩ cứu hoả đó nữa.
Yuuji nghĩ rằng cậu đã có lí do để sống tiếp
Itadori Yuuji
Được thôi Yuuji, mày trải qua nhiều chuyện như này rồi, còn có gì có thể khiến mày nhụt chí được chứ?
Trấn tĩnh bản thân, Yuuji bắt đầu cuộc sống mới… tạm bợ ở dưới gầm cầu.
Nhưng ông trời, lại không muốn Yuuji được an ổn.
Yuuj đã quyết định bỏ việc ở cửa hàng tiện lợi, nói là thế, thực chất cậu bị đuổi việc gián tiếp.
Sau khi gã quản lý trông thấy gương mặt của Yuuji.. Gã lấy cớ trong thời gian cậu nằm viện, bộ phận nhân sự vừa tuyển được nhiều đàn em giỏi giang và có thể sai vặt nhiều thứ. Nên đưa ra đề nghị ép Yuuji nghỉ việc vì không thể giúp tăng năng suất bán hàng.
Quản lý dẻo mồm, gã hứa hẹn sẽ trả lương hưu sớm cho cậu, 10 ngàn yên một tháng.
Nhưng Yuuji thừa biết, sẽ không có bất kì đồng cắc nào được rót vào trong tài khoản của cậu và cũng không có bất cứ giấy tờ gì chứng minh cho lời hứa của gã.
Yuuji nhìn vào chiếc vòng cổ trên tay cậu, hoàn toàn trông đắt tiền đến nhường nào, cậu đắn đo có nên bán hay không
Bụng cậu đói meo, đã 2 ngày rồi. Và vẫn chưa có gì bỏ bụng.
Một người vô gia cư lao đến, hắn chộp lấy chiếc dây chuyền của Yuuji
Itadori Yuuji
Này! Làm gì vậy?
Itadori Yuuji
Buông đồ của tôi ra!
Nhân vật nam 2
Mẹ thằng chó, đưa nó đây cho tao
Nhân vật nam 2
Tao đói lắm rồi
Itadori Yuuji
Thì liên quan gì đến tôi chứ
Itadori Yuuji
Mau thả nó ra!
Nhân vật nam 2
Mày có buông không? Thằng chó này
Yuuji cố gắng chống trả, nhưng với bộ dạng kiệt quệ như thế này của cậu, và cả cái chân không còn lành lặn. Việc đi đứng đối với cậu cũng khó chứ đừng nói chi đến đánh trả
Gã đàn ông liếc nhìn ngang dọc, gã đói, Yuuji cũng đói. Nhưng gã đã thiếu ăn 3 tuần nay rồi, cái đói của Yuuji không thể nào thắng được cơn thèm của gã.
Khi đầu óc con người dần chỉ toàn mụ mị, họ sẽ không phân biết đâu là đúng, đâu là sai nữa.
Và khi cái đói kiểm soát cơ thể, gã sẽ ác như một con dã thú..
Nhân vật nam 2
Mẹ thằng óc lợn này, bố xiên chết mày!!
Con dao cùn của gã đàn ông đâm vào cổ của Yuuji, cậu ngã xuống trong vũng máu.
Thậm chí còn chưa kịp mở lời trăn trối
Dịch đỏ đổ ra thấm ướt cả một mảng, nhuộm đỏ mặt đường, nhuộm đỏ cả cuộc đời cậu.
Yuuji tắt thở, cậu nhìn gã đàn ông đầy phẫn uất. Cậu chết không nhắm mắt.
Giá như mà cậu xinh đẹp, hẳn là hắn sẽ đắn đo khi ra tay. Đáng tiếc. Đó chỉ là những gì cậu nghĩ..
Tất cả kết thúc rồi, dừng lại ở đây thôi…
Nó kết thúc, nhưng là dấu chấm cho một sự khởi đầu mới.
Chiếc vòng cổ loé sáng, ngay khi vừa nhận được lượng máu lớn từ Yuuji
Chàng trai trẻ bị hút vào trong nó, ngự trị thân ảnh nhỏ ngay trong viên ngọc quý.
Còn ánh sáng của viên đá, nóng và chói rọi, thiêu đốt gã đàn ông, cái giá phải trả quá đắt khi động vào chủ nhân..
Không có gì đau bằng vết bỏng!
Gã gục xuống, cơ thể cháy đen, cổ họng khét lẹt rách toạt ra, rơi xuống sàn, cứ thế tan biến dần trong không trung.
Comments
kotex
đọc đến đây lm t nghĩ tới một điều là :trong trường hợp như trên ,nếu mà lúc đó cứu ng mặc dù giữ lại đc mạng sống thì họ sẽ phải sống với những vết thương không những về tinh thần mà là còn về thể xác như vậy thì có phải gián tiếp tạo nên một cuộc tra tấn khiến họ nghĩ đến cái chết . rồi chung quy dẫn đến kết cục y chang việc mình ko cứu ko ?:<<
2025-08-01
0
Thành Hoàng
Đọc truyện mà cứ tưởng là họp phụ huynh ko vậy đó
2025-01-17
2
Cá nhỏ
Bé nhà chết thảm quá trời quá đất:")
2025-07-11
1