[Allyuuji/JJK] Bản Năng Thuần Thú
Chương 4: Trở về kí ức - Kugisaki là bạn sao?
Yuuji xoay người, cậu ngồi dậy..
Chớp đôi mắt còn hơi nhoè
Itadori Yuuji
Đây là đâu…?
Trần nhà xập xệ đến tội nghiệp, Yuuji thở dài, cậu đã quá quen.
Trông nơi này cũng không khác gì mấy so với ngôi nhà cũ kĩ mà cậu từng ở.
Chỉ là trông nó sáng sủa hơn.. có lẽ đây, cậu đã chết rồi chăng?
Itadori Yuuji
Mày ở đâu chui ra vậy..
Yuuji cúi đầu, ngó con chó lạ từ ngoài cửa chạy vào, lao vào lòng cậu
Yuuji giở tấm bảng tên, lẩm nhẩm
Itadori Yuuji
Mày là Ichi hả?
Con chó vẫy đuôi, sủa liên tục
Như thể Yuuji là chủ nhân của nó
Nó liếm lên phần mặt trái của Yuuji, trong vô thức cậu rụt cổ lại.
Itadori Yuuji
Không được, vết thương của tao nhiễm trùng mất.
Nhưng, Yuuji sờ lên mặt của mình, ngón tay rê trên mô cơ cấu tạo, không hề có dấu vết sần sùi do bị bỏng.
Cậu bật phắt dậy, chạy đi tìm gương
Itadori Yuuji
Mặt.. mặt của mình
Itadori Yuuji
Không! Không đúng
Itadori Yuuji
Đây là mặt mình hồi bé mà.
Đây là gương mặt của Yuuji cái thời cậu còn học cấp ba.
Phải là trước đó vài tháng
Lúc cậu đang ôn thi tuyển sinh.
Itadori Yuuji
Ôi mẹ ơi, mình thật sự đã quay lại? Thật ư?!
Chân vẫn còn lành lặn, và chiều cao vẫn chưa phát triển
Cơ thể gầy gò và cặp kính dày.
Yuuji đã chết do bị đâm, có lẽ ông trời thấy cái chết của cậu quá phi nghĩa nên đã cho cậu cơ hội làm lại
Cậu sống lại lần nữa, trong thân xác của chính mình.
Yuuji háo hức khi cậu sực nhận ra, cậu nhớ gương mặt của nội
Ông trời cho cậu cơ hội làm lại, Yuuji chắc chắn phải đến gặp ông nội trước tiên
Cậu phải ngắm nghía và kể cho ông nghe, toàn bộ những gì cậu trải qua.
Đây quả là một điều kì diệu!
Itadori Yuuji
Ichi, mày từ đâu ra vậy nhỉ?
Itadori Yuuji
Tao nhớ là tao đâu có nuôi mày..
Itadori Yuuji
Mày đáng yêu quá..
Itadori Yuuji
Tao sẽ cố gắng chăm mày béo lên vậy.
Yuuji nói chuyện với chú chó nhỏ, không hiểu làm sao, nhưng cậu nghĩ là cậu hiểu nó muốn gì.
Yuuji với tay bật lấy chiếc đèn trong phòng khách, nhưng một lần nữa cậu lại để bản thân thất vọng
Vẫn chễm chệ trên bàn thờ
Sao chỉ có cái chết của nội là vẫn không thay đổi?
Dường như nó nhận ra nỗi buồn trong mắt Yuuji.
Ichi chạy tới và kê đầu lên chân của cậu trai. Ngắm nghía đôi mắt vàng mật của chủ nhân, nó cũng vô thức buồn bã.
Và nó thấy chiếc vòng trên cổ Yuuji phát sáng.
Itadori Yuuji
Sao vậy, Ichi?
Itadori Yuuji
Cọng dây chuyền
Itadori Yuuji
Sao nó lại ở đây!?
Yuuji hoảng hốt, nếu cậu quay về quá khứ, không lí gì lại có cả vòng cổ và con chó ở đây cả.
Yuuji đứng phắt dậy, vội vàng chạy đi tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp cậu biết được sự thật.
Đôi bàn tay nhỏ lục lọi trong ngăn bàn, cuối cùng chạm trúng một chiếc hộp.
Một chiếc hộp gỗ màu đen. Đã cũ kĩ và mục nát.
Yuuji tò mò mở nó ra, bụi bay khắp phòng khiến cậu ho sặc sụa
Một lá thư tay, một cây viết, một chiếc túi nhung đỏ và hai xấp ảnh khác nhau.
Lấy từng thứ ra khỏi hộp, Yuuji đọc nó:
“Yuuji ngoan của nội, gia tài nội không có nhiều, để lại cho con mảnh đất nhỏ và cái chìa khóa này. Nội chỉ mong con tự tin vững chãi mà sống tiếp, đừng vì nội mà từ bỏ, con nhất định phải trở thành người dẫn đầu, đó là trách nhiệm của con, và bản thân con đã hiện hữu trong tên của con”
“Con đừng sợ mình sẽ lạc lối, con đường của con đã được định sẵn, việc tất cả mọi thứ xuất hiện trong đời con chỉ là viên gạch lót đường hay ngọn đèn khai sáng cho con”
“Còn nội, công việc của nội kết thúc rồi, nội đi trước, con ở lại, sống tiếp, an lành.”
Itadori Yuuji
Sao nội bảo chờ con.
Itadori Yuuji
Con muốn gặp lại nội..
Yuuji nhắm chặt mắt, tay bắt đầu vân vê với chuỗi vòng cổ.
Vậy là cuộc sống mới lại bắt đầu với cậu.
Và điều duy nhất cậu cần làm là thích ứng với nó.
Kẻ thông minh như Yuuji cuối cùng cũng rút ra được một kết luận đúng nghĩa.
Cậu không hề quay về quá khứ, mà đã xuyên không đến một thế giới song song khác.
Nhưng cậu chỉ đang học lớp 9
Và chỉ còn vài tháng nữa cho tới ngày thi tuyển sinh toàn quốc.
Căn nhà vẫn nghèo nàn, nhưng cậu có con thú nhỏ lẽo đẽo bên mình.
Và nó cũng là điều mà Yuuji trăn trở
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở toang. Cả chiếc cửa cũ kĩ đều đã bung ốc hẳn ra ngoài, còn không thể coi là một cái cửa.
Một cô gái bước vào, hoảng hốt.
Kugisaki Nobara
Chết! Xin lỗi cậu Itadori. Tớ sẽ đền cái cửa..
Itadori Yuuji
Sao tự nhiên lại xông vào nhà tôi?!
Kugisaki Nobara
Cậu nói gì vậy Yuuji, tớ Nobara đây mà.
Kugisaki Nobara
Thầy giáo bảo cậu học quá tệ nên với cương vị là học sinh xuất sắc của lớp, tớ sẽ kèm cậu!
Itadori Yuuji
Cậu.. là bạn của tôi hả..?
Itadori Yuuji
Tôi đâu có bạn?
Kugisaki Nobara
Có phải cậu sốt dữ quá nên bị ngu không thế?
Kugisaki Nobara
Đừng giả vờ nữa, chúng ta mau học bài đi!
Cô gái đột nhiên xông vào nhà, la lối và chửi mắng Yuuji. Cậu lạ lẫm, nhìn gương mặt thật thà không có nửa câu dối trá của Nobara.
Itadori Yuuji
Cậu.. nói cậu là bạn của tôi?
Kugisaki Nobara
Chứ còn gì nữa?
Kugisaki Nobara
Cả trường ai mà chẳng biết tôi chơi với tên ngốc như cậu.
Nobara cười lớn, cô nàng sỗ sàng và chẳng tinh tế lắm.
Cũng phải, Nobara là con gái gia đình Kugisaki, ba mẹ rất dư dả. Đã thế còn là một trong những học sinh xuất sắc top trường. Vừa biết chơi vừa biết học.
Còn Yuuji, ở thế giới này, cậu nghèo hèn, dốt nát và suýt ở lại lớp vì môn Toán.
Itadori Yuuji
Tớ học tệ đến mức đó á?
Kugisaki Nobara
Ừ, tớ còn không nghĩ cậu sở hữu bộ não của người đâu.
Kugisaki Nobara
Còn lười nữa.
Yuuji nhăn mày nhìn cô bạn mới của mình, trong lòng không khỏi thở dài.
Đấy, lại nữa rồi, thế giới toàn những người kì lạ..
Và cậu đoán cậu sẽ rất bận rộn bây giờ..
Thời gian cho đến lúc thi tuyển sinh, chỉ còn vỏn vẹn 2 tháng.
Comments
𝘿𝙖𝙧𝙞𝙖 𝘼𝙧𝙞𝙞 🌸
Yuuji nghe mà buồn
2025-05-04
1
skibidi tuilet😭😭
ấu ấu
2025-02-21
2
=))
ẳng ẳng
2024-12-19
4