Tôi nghĩ thế, vì từ khi tôi bắt đầu có thể nói, cuộc đời tôi đã là một chuỗi những bi ai mà bản thân còn chưa đủ hiểu.
Vào năm tôi lên 7, hôm đó, một ngày trời khá đẹp, tôi rảo bước về nhà trên con đường quen, trên tay vẫn hào hứng với bài kiểm tra điểm 10.
Hoàng Đức Duy
Mẹ ơi //nói vọng vào nhà//
Trong nhà, vọng ra một tiếng chát, tôi chẳng còn nhớ lúc đó tôi đã có biểu cảm thế nào, bất ngờ chăng?
Hay cảm giác đã quá quen thuốc với tình huống này nhỉ? Chẳng đoán được nữa.
Vẫn như thường lệ, nghe những tiếng động như vậy, tôi lại chậm rãi quay người rời đi
Đang rào bước dưới tán lá xào xạc, bước chân chậm dần, dừng lại trước câu nói của bố.
Nhân Vật Phụ
Bố Duy : Mẹ con chó, nói đi, nó là đứa cơn rơi, con rớt của thằng nào?
Rồi một tiếng chát, xé tan nát cõi lòng vang lên, chẳng còn nhớ phút giây đó tôi đã làm gì để vượt qua.
Chỉ biết địa ngục trần gian sau đêm đó mới thật sự mở ra.
------
Đêm đó, mẹ tôi chẳng nói lời nào, trước cái oan khuất và người chồng bạo lực, bà chọn rời đi bỏ lại tôi bơ vơ và trơ trọi một mình trong căn nhà kinh khủng ấy. Ông ta bắt đầu chuyển đối tượng sang tôi.
Nhân Vật Phụ
Bố Duy : //đá em// Dòng thứ con tu hú như mày, thà chết đi cho rồi.
Nhân Vật Phụ
Bố Duy : Tốn tiền của tao. //lấy gậy đánh em//
Hoàng Đức Duy
Bố....con xin bố....hức....đừng đánh nữa. //quỳ xuống cầu xin//
Nhân Vật Phụ
Bố Duy : Con mẹ mày bỏ mày lại cho tao, chết tiệt con đàn bà đó.
Hoàng Đức Duy
//nức nở//
Nhân Vật Phụ
Bố Duy : //đá mạnh vào bụng em//
Nhân Vật Phụ
Bố Duy : Khóc lóc cái đéo gì, mẹ nó. //ném gậy vào người em//
------
Tôi đã ở trong căn nhà cùng tên khốn không có tính người đó trong 3 năm, thật may vì chỉ có 3 năm.
Nhưng không hẳn là thoát khỏi, lên cấp 2 tôi học ở một trường nội trú, một tuần về nhà một lần, thật may vì học phí và sinh hoạt phí được nhà trường hỗ trợ nên ông ta mới cho tôi đi cho khuất mắt.
Nhưng đó cũng là khoảng thời gian kinh khủng nhất trong đời, khởi điểm của căn bệnh tâm lý khó chữa.
Lên lớp 8, cơ thể tôi bắt đầu phát triển, da trắng hơn, khuôn mặt đẹp hơn, tôi vẫn nhớ như in 6 ngày ở trường bị lũ con trai cùng lứa trêu trọc đến ngày cuối cùng của tuần khi về nhà lại phải đón nhận cái bất hạnh còn đau khổ hơn thế.
Nhân Vật Phụ
Bố Duy : //xé áo em//
Hoàng Đức Duy
Xin....xin...ông ...hức
Hoàng Đức Duy
//nức nở//
Đúng vậy, ông ta đã hiepdam tôi trong suốt 2 năm.
Nhân Vật Phụ
Bố Duy : Ngon thật đấy, ngon hơn con mẹ mày. //quẳng cho em mấy đồng bạc lẻ//
Nhân Vật Phụ
Cho mày chút tiền ăn kẹo nhé, con trai~
Hoàng Đức Duy
Hức...hức..//cuộn tròn người//
------
Và ác mộng thật sự đã kết thúc khi tôi lên thị trấn học ở một ngôi trường cấp 3 và có thể tự đi làm thêm, không cần chút bạc lẻ của tên kia, học phí và sinh hoạt phí của tôi được nhà trường chu cấp kha khá, nên cuộc sống tạm ổn.
Thế nhưng, gà thì không thể bay lên cành cao để biến thành phượng hoàng, tôi lại càng không thể một bước từ địa ngục đến thiên đàng, chỉ là bước sang một cái địa ngục khác, dễ chịu hơn chút. Và đó cùng là lúc tôi gặp gã.
------
Tôi, Hoàng Đức Duy, 15 tuổi.
------
Cốt truyện chính : Khoảng thời gian cấp 3 của Quang Anh và Duy.
Comments
e iu cap từn boy
tg ơi đừng viết v mà, t ghét nhất là những ng đó tr ơi xin đấy,
2024-10-31
15
🎱kết SE đốt nhà t/g🔪
má t/g viết cái chap đầu thôi mà teo đã khó chẹo bô cùng rồi
2024-11-20
0
Marry
sao lại hiepdam anh bé của tui
2024-11-24
0