[HieuSol] Mua Em Về Để Sủng
Chap 3: Cậu thuộc về tôi
Sau khi hắn rời đi, cậu ngồi lại trong phòng ăn, cố gắng bình tĩnh. Cảm giác ngột ngạt không ngừng đeo bám. Sự im lặng trong căn biệt thự này thật đáng sợ, như một thế giới cô lập mà cậu không thể nào thoát ra được
Một lúc sau, người quản gia già bước vào, cúi đầu nhẹ nhàng
Đa nhân vật
Quản gia: Cậu chủ đã yêu cầu tôi đưa cậu đi tham quan biệt thự
Xin mời cậu !
Cậu đứng dậy, lẳng lặng đi theo ông. Hai người bước qua những hành lang dài lát đá cẩm thạch, dừng lại trước những bức tranh lớn treo trên tường và những căn phòng rộng rãi, bày trí cầu kỳ. Nhưng cậu không thật sự chú ý đến bất kỳ thứ gì
Đa nhân vật
Quản gia: Cậu có muốn xem qua khu vườn không ?
Đa nhân vật
Quản gia:/hỏi với giọng lịch sự/
Cậu gật đầu. Ít ra ra ngoài trời có thể giúp cậu thoải mái hơn một chút. Khu vườn rộng lớn mở ra trước mắt cậu, cây cối xanh tươi trải dài khắp nơi, những hàng cây được cắt tỉa cẩn thận, tạo thành một mê cung thu nhỏ
Đa nhân vật
Quản gia: Cậu chủ dành rất nhiều thời gian ở đây ! Cậu ấy thích sự yên tĩnh
Cậu không trả lời, ánh mắt dõi theo từng đường nét của khu vườn. Đột nhiên, cậu cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình. Cậu quay lại và đúng lúc ấy, từ cửa sổ trên tầng hai, ánh mắt của hắn chạm phải cậu. Hắn ta đứng lặng lẽ nhìn xuống, đôi mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào
Cậu rùng mình, vội quay đi nhưng cảm giác ấy vẫn không biến mất. Hắn đang giám sát cậu từng bước và điều đó khiến cậu không thể thoát khỏi cảm giác bị mắc kẹt
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Chúng ta có thể quay lại vào nhà không ?
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
/nói nhỏ, cố giữ giọng bình tĩnh/
Người quản gia gật đầu, không hỏi thêm gì. Khi cả hai quay lại biệt thự, cậu cố gắng giữ cho mình không quá hoảng loạn. Nhưng khi vừa bước vào sảnh lớn, hắn đã đứng đợi. Cậu khẽ giật mình, cố nén lại sự lo lắng trong lòng
Trần Minh Hiếu
Cậu đã quen với nơi này chưa ?
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Tôi vẫn ... cần thời gian
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
/cúi đầu/
Trần Minh Hiếu
Không sao, cậu vẫn còn nhiều thời gian ở đây để tập làm quen dần
Một sự im lặng kéo dài, căng thẳng bao trùm lấy không gian giữa hai người. Cậu có quá nhiều câu hỏi nhưng không dám mở miệng
Trần Minh Hiếu
Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ có một vài nhiệm vụ nhỏ trong nhà
Trần Minh Hiếu
Tôi không đòi hỏi nhiều, chỉ cần cậu làm đúng những gì tôi yêu cầu
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Nhiệm vụ ... gì ?
Hắn nhếch môi cười nhẹ nhưng nụ cười ấy không hề có chút ấm áp
Trần Minh Hiếu
Cậu sẽ biết nhanh thôi, không cần vội
Cậu cắn môi, lòng thắt lại. Hắn ta vẫn giữ bí mật, vẫn giữ cậu trong trạng thái hoang mang và mập mờ. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác, ngoài việc chấp nhận những gì hắn ta nói
Trần Minh Hiếu
Giờ cậu có thể về phòng, tôi sẽ gọi khi cần
Cậu cúi đầu chào rồi nhanh chóng quay đi, cảm thấy mình như đang chạy trốn khỏi cái nhìn sắc bén của hắn ta. Cậu trở về phòng, đóng cửa lại và tựa lưng vào đó, cảm giác bất lực càng thêm nặng nề
Tối đến, cậu quyết định mang ly cà phê lên phòng cho hắn ta, nghĩ rằng đây có thể là một cơ hội để làm quen hơn với người đã mua mình. Cậu cầm ly cà phê nóng hổi, hồi hộp từng bước tiến đến cửa phòng
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Tôi có pha cà phê cho anh nè
Trần Minh Hiếu
Ồ cảm ơn ! Cậu ngồi xuống đi
Cậu đặt ly cà phê lên bàn rồi ngồi xuống, cảm giác căng thẳng lại dâng lên trong lòng
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Tôi là Thái Sơn !
Cậu cảm thấy cậu cần phải tự giới thiệu bản thân mình
Trần Minh Hiếu
Cứ gọi tôi là Hiếu !
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Hiếu ....
Hắn nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sắc bén khiến cậu không thể tránh khỏi
Trần Minh Hiếu
Tại sao cậu lại bị bán vào khu đấu giá ?
Cậu nuốt nước bọt, cảm giác nghẹn ngào dâng lên. Đây là lần đầu tiên cậu phải đối diện với sự thật đau lòng đó và giờ nó đang dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Gia đình tôi ... họ đã bán tôi
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
/giọng khẽ run/
Hiếu không nói gì, đôi mắt hắn vẫn chăm chú quan sát từng biểu cảm của cậu
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Họ cần tiền để trả nợ ...
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
/tay vô thức siết chặt lại/
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Tôi không có một chút giá trị quan trọng nào với họ, khi họ không còn cách nào khác .... tôi liền trở thành một món hàng để họ đem đi bán
Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng kim đồng hồ trên tường vang lên đều đặn, như đang đếm từng giây căng thẳng. Hắn nhấp một ngụm cà phê, rồi đặt tách xuống bàn, ánh mắt vẫn không rời cậu
Trần Minh Hiếu
Vậy là cậu bị gia đình bỏ rơi ?
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Phải ! Cuối cùng họ vẫn bán tôi vào khu đấu giá
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Tôi không còn gì để mất nữa !
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
/nhìn thẳng vào mắt hắn/
Nghe cậu nói, ánh mắt hắn thoáng qua một tia gì đó khó tả, không còn cái lạnh lùng thường thấy. Hắn ta khẽ nhếch môi, rồi bất ngờ đứng dậy. Trước khi cậu kịp phản ứng, hắn đã bước tới và cúi người, kéo cậu đứng lên khỏi ghế
Cậu giật mình, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên bị hắn kéo ngồi lên đùi mình. Bàn tay hắn vòng qua eo cậu, giữ chặt không cho cậu chạy thoát. Cậu cảm thấy mình bị nhốt gọn trong vòng tay rắn chắc ấy nhưng sự áp bức mà cậu tưởng tượng không xuất hiện
Trần Minh Hiếu
Không còn gì để mất ?
Hắn hỏi, giọng nhẹ bẫng nhưng có một chút gì đó mỉa mai, rồi lại xen lẫn một sự cưng chiều dịu dàng đến khó tin
Trần Minh Hiếu
Vậy thì ... cứ coi từ bây giờ cậu thuộc về tôi đi !
Sơn cảm thấy trái tim đập mạnh trong lồng ngực, sự gần gũi bất ngờ của hắn khiến cậu không biết phải phản ứng ra sao. Hơi thở của hắn phả lên tai cậu, khiến cậu không tránh khỏi bối rối
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Anh .....
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
/lúng túng/
Hắn không nói thêm gì, chỉ siết nhẹ vòng tay, kéo cậu sát vào lòng mình hơn. Bàn tay hắn lướt nhẹ lên lưng cậu, như muốn an ủi một cách dịu dàng nhưng cũng đầy sự kiểm soát
Trần Minh Hiếu
Cậu sẽ không cần phải lo nghĩ về gia đình hay bất kỳ ai khác nữa
Trần Minh Hiếu
Ở đây, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, tôi sẽ đảm bảo cậu có mọi thứ cậu cần
Sơn cảm thấy khóe mắt cay cay. Đây là lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài cậu cảm nhận được một chút hơi ấm, dù nó đến từ người đàn ông bí ẩn và lạnh lùng này
Trần Minh Hiếu
/nói khẽ bên tai/
Trần Minh Hiếu
Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt thòi
Hắn nhẹ nhàng giữ lấy cằm cậu, nâng khuôn mặt cậu lên để ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt sắc bén của Hiếu thoáng hiện một chút dịu dàng, khiến trái tim Sơn đập loạn. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúi xuống, hơi thở hắn khẽ chạm vào môi cậu
Trần Minh Hiếu
Không cần phải sợ !
Trần Minh Hiếu
/nói khẽ, trầm ấm như đang trấn an cậu/
Sơn nhìn vào mắt hắn, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại hơi ấm từ cơ thể hắn ta và sự gần gũi kỳ lạ. Trước khi cậu kịp suy nghĩ thêm, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu, thật khẽ, như một cơn gió lướt qua
Sơn cảm thấy tim mình ngừng đập trong khoảnh khắc ấy. Nụ hôn không mạnh mẽ hay dồn dập, mà dịu dàng và đầy cẩn thận. Hắn giữ nụ hôn chỉ trong vài giây, như thể đang cho cậu thời gian để thích nghi với cảm giác này
Khi hắn rời khỏi môi cậu, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào cậu, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng
Trần Minh Hiếu
Cậu thuộc về tôi, nhớ không ?
Hắn thì thầm, giọng nói mang theo sự chiếm hữu nhưng cũng đầy sự dịu dàng hiếm thấy
Nguyễn Thái Sơn - Jsol
Tôi ... tôi nhớ !
Cậu nhẹ nhàng trả lời, cảm giác từ nụ hôn ấy vẫn còn lưu lại và cậu biết rằng mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi cậu không còn kiểm soát được số phận của mình nữa
Tác giả
Đọc truyện zui zẻ nháaaaa
Comments
~Vợk iu cụa Jsol 🐱~
sao anh bái thiến dạy híu
2025-03-12
2
Kani_🐟🐍
Anh định cho pé iu cụa e mất zin à
2025-03-21
1
🍓𝙖𝙗𝙚𝘿𝙪𝙮𝙆𝙝𝙖𝙣𝙝🍓
Hay quá tr lun í 💗
2024-11-10
1