Sợ hãi.
Nếu so với căn phòng của ba hắn thì căn phòng này đúng là có phần đơn điệu hơn hẳn nhưng nhìn chung thì vẫn rất hợp mắt.
Mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp. Ngoài giường, tủ và sô pha ra thì còn có kệ sách, tivi, máy chiếu, hồ cá, máy phát nhạc..và một cái kệ trưng bày súng!
Nhân lúc hắn đang trong nhà tắm cậu đã tiến đến cầm thử một khẩu súng lên xem, bởi vì nghĩ nó chỉ là đồ giả dùng để trưng bày thôi cho nên cậu đã bóp cò. Và rồi...
Một viên đạn bay ra ghim thẳng vào bể cá khiến cho bể cá vỡ vụn, nước và cá trong bể bắn ra tung toé. Cậu cũng không khá hơn là mấy do bị lực đẩy của cây súng làm cho ngã văng về phía sau.
Nghe thấy tiếng hét thất thanh của cậu hắn liền từ trong nhà tắm lao ra.
Hải Đăng
Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?
Hùng Huỳnh
S-súng.. là..là súng thật!
Hải Đăng
Đó đương nhiên là súng thật rồi.
Hải Đăng
Sao em ngốc thế! Em nghĩ một người như tôi lại đi trưng bày súng đồ chơi ở trong phòng sao? Em cho rằng tôi là trẻ lên 3 đấy à?
Cậu lúc này đã bị doạ cho mặt mũi trắng bệch như cắt không còn một giọt máu. Thấy vậy nên hắn cũng nhẹ giọng hơn.
Hải Đăng
Thôi được rồi mau đứng lên đi.
Hải Đăng
Có bị thương ở chỗ nào không?
Hắn vừa chạm vào tay cậu định đỡ cậu lên thì liền bị tiếng la của cậu làm cho giật mình.
Hùng Huỳnh
Vai tôi hình như là bị trật khớp rồi.
Nghe thấy thế hắn liền bày ra gương mặt bất lực đến mức cạn lời.
Hải Đăng
Được rồi vậy em ngồi yên đó đi. Tôi sẽ gọi bác sĩ đến ngay.
Hải Đăng
Cố gắng chịu đựng một chút nha.
Hắn đi về phía bộ đàm ở ngay gần cửa rồi bấm số liên lạc với bác sĩ.
Hải Đăng
📞 Alo, anh qua phòng tôi chút đi.
Tuấn Tài
📞 Cậu bị thương à?
Hải Đăng
📞 Không, là người của tôi.
Tuấn Tài
📞 Được rồi, vậy đợi tôi một chút.
Hắn vừa cúp máy thì ngay lập tức phòng hắn liền có tiếng gõ cửa.
Hải Đăng
"Đến nhanh vậy sao?"
Tuy nhiên khi cánh cửa mở ra thì người đứng trước mặt hắn lại không phải bác sĩ mà là tên bạn thân của hắn.
Thành An
Xin chào bạn yêu! Nghe nói bạn vừa mới đi công tác về cho nên tôi qua thăm nè.
Thành An
Ủa alo? Mày giỡn mặt đó hả?
Nói rồi người kia cứ thế mà đẩy hắn ra rồi ngang nhiên bước vào.
Thành An
/Bị khung cảnh tan hoang trong phòng hắn làm cho bất ngờ/
Thành An
Ồ wao! Phòng mày vừa mới trải qua một trận đại hồng thuỷ hả? Hahahaa..
Thành An
/nhìn sang cậu/ Lại còn có cả mỹ nhân ngư nữa nè!
Hải Đăng
/Táng đầu Thành An/
Hải Đăng
Đừng có mà nhảm nhí!
Nói xong hắn lại bấm số trên bộ đàm để gọi người đến dọn dẹp mớ hỗn độn kia.
Nhân lúc hắn không chú ý Thành An đã ngồi xuống bên cạnh cậu để nhiều chuyện.
Thành An
Tôi là bạn của tên đó! Còn cậu là..?
Hùng Huỳnh
/Đảo mắt khó xử vì không biết nên trả lời thế nào/
Thấy cậu không trả lời thì cậu ta cũng liền đoán ra được.
Thành An
Nhưng mà có cái này tôi chia sẻ thật.
Thành An
/ghé sát vào tai cậu thì thầm gì đó/
Sau khi nghe xong mấy lời đó cậu liền đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Nhìn biểu cảm đáng yêu của cậu cậu ta mới không nhịn được mà cười phá lên.
Thành An
Có cái gì đâu mà ngại chứ!
Hải Đăng
/Lại táng đầu Thành An một lần nữa/
Hải Đăng
Mày nói nhăng nói cuội gì đấy?
Thành An
Xí, còn lâu mới nói mày biết.
Thành An
Mà mày bỏ ngay cái thói táng đầu tao ấy đi.
Thành An
Lỡ tao bị ngu thì sao?
Hải Đăng
Bộ mày tưởng bây giờ mày thông minh hả?
Tuấn Tài tằng hắng một cái rồi gõ vào cửa để cho bọn họ biết được sự có mặt của mình.
Hải Đăng
Mau xem giùm tôi vai của cậu ấy đi.
Tuấn Tài
Vai của An ấy hả?
Tuấn Tài
Trông còn linh hoạt lắm mà!
Hải Đăng
Không phải! Cậu ta thì có thể bị gì được chứ.
Hải Đăng
Tôi nói là người này cơ.
Hắn vừa nói vừa chỉ vào cậu đang ngồi bệt ở dưới sàn.
Tuấn Tài
Ờm, cậu ấy bị sao vậy? Ngã à?
Hải Đăng
Ờm..nói ra thì có hơi buồn cười nhưng mà cậu ta bóp cò súng nhưng do cầm súng không đúng cách nên bị trật khớp vai.
Thành An
Cái gì? Sao nghe thú vị quá vậy, haha.
Tuấn Tài
Đề nghị em im lặng để tôi còn khám bệnh.
Thành An
Ủa em nói thì có ảnh hưởng gì đến anh đâu?
Tuấn Tài
Nghe thấy giọng em thì tay anh sẽ bị run.
Hải Đăng
Nài nài! Đừng có tưởng một người là bác sĩ một người là bạn thân thì tôi không làm gì hai người nha!
Hải Đăng
Có tin là tôi ném hai người từ trên sân thượng xuống không hả?
Đôi chim ri rén ngang nên không còn dám nói thêm gì nữa. Một người thì ngồi yên lặng nhìn còn một người thì tập trung nắn lại khớp vai cho cậu.
Tuấn Tài
Xong rồi, cậu còn cảm thấy đau không?
Hùng Huỳnh
/Khẽ cử động vai/ Dạ cũng ổn rồi. Cảm ơn anh.
Tuấn Tài
Nhớ hạn chế cử động mạnh nhé.
Tuấn Tài
Nếu có vấn đề gì thì nói Hải Đăng gọi tôi đến.
Hải Đăng
/nhíu mày/ Thôi được rồi, hai người về được rồi đó.
Hải Đăng
Chúng tôi cần phải nghỉ ngơi.
Thành An
Ủa tính ra tao mới đến luôn á!
Hải Đăng
Mày đi qua chỗ anh ấy chơi đi.
Hải Đăng
Đừng ở đây làm phiền tao.
Thành An
Là sao nữa?? Tao có làm gì đâu? Tao còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy mà!!
Hải Đăng
Đi mà nói với anh Tài kìa.
Nói rồi hắn vội đẩy hai người họ ra khỏi phòng.
Tuấn Tài
Nhớ lời tôi nói là đừng có cử động mạnh đấy nhé!
Cánh cửa đóng sầm lại trước sự ngỡ ngàng của hai người họ.
Thành An
Ủa thằng này hôm nay bị cái gì vậy trời?
Tuấn Tài
Vậy em có định qua phòng anh chơi không?
Thành An
"Ý là mình trực tiếp hỏi dị luôn á hả?"
Tuấn Tài
Dù sao thì em cũng đã đến đây rồi hay là ghé qua chỗ anh chơi một chút đi.
Thành An
/bĩu môi/ Chỗ anh toàn thuốc là thuốc, có gì đâu mà chơi chứ!
Tuấn Tài
Anh mới bắt về mấy con rắn độc với cả bọ cạp để nghiên cứu đấy. Em có muốn qua xem thử không?
Thành An
/Mắt sáng lên/ Có!
Thành An tuy là có vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu nhưng mà sở thích lại có phần hơi kỳ dị. Cậu ta thích sưu tầm mấy loại sinh vật có độc hoặc là những loài sinh vật nguy hiểm đại loại như vậy.
Quay trở lại phòng của Hải Đăng.
Hùng Huỳnh đang ngồi thẫn thờ nhìn mấy cô hầu gái dọn dẹp mớ hỗn độn do mình gây ra.
Hùng Huỳnh
"Sao mà mình báo quá vậy nè!"
Hùng Huỳnh
"Nhưng mà nếu khẩu súng đó là thật vậy thì nguyên cái kệ súng kia chẳng lẽ cũng đều là thật hết sao? Hắn ta dùng đống súng đó để làm gì chứ? Giết người ư???"
Cậu đang mơ màng suy nghĩ thì đột nhiên bị một bàn tay chạm lên mặt làm cho giật mình.
Hải Đăng
Làm gì mà thơ thẩn thế?
Hải Đăng
Hình như từ lúc em bước chân vào nhà tôi đến giờ em trở nên ngây ngô hơn thì phải?
Hùng Huỳnh
"Đ** phải là ngây ngô đâu mà là bị sốc tâm lý! Cái nhà quái gì mà cứ y như trong mấy bộ phim mafia ấy. Làm ơn trả tôi về với thế giới hiện thực giùm đii!!
Hùng Huỳnh
Hơi bị ngợp chút thôi!
Hùng Huỳnh
Mà nhà anh không phải là dạng mafia giống như trên phim đấy chứ?
Hải Đăng
/bật cười/ Nếu tôi nói phải thì sao?
Hải Đăng
Em có muốn tìm hiểu thêm về tôi không?
Hải Đăng
Ơ kìa, tôi nghiêm túc đấy!
Hùng Huỳnh
Muốn nói gì thì nói đại đi còn bày đặt hỏi này nọ.
Hùng Huỳnh
Làm như tôi có quyền lựa chọn ấy.
Hải Đăng
/Nhéo má Hùng Huỳnh/
Hải Đăng
Sao mà em cứ phải xéo xắt thế nhờ!
Hùng Huỳnh
/gạt tay hắn ra/
Hùng Huỳnh
Đừng có đụng vào mặt tôi!
Hùng Huỳnh
Tôi ghét nhất là bị người khác đụng vào mặt đấy.
Hải Đăng
Được rồi, không đụng thì không đụng.
Hải Đăng
Em đi cùng tôi đến một nơi đi.
Hải Đăng
Có nhiều thứ hay ho tôi muốn cho em xem lắm.
Nói rồi hắn dẫn cậu ra ngoài, hai người đi đến cuối hành lang rồi bước vào một cái thang máy.
Hùng Huỳnh
Rõ ràng là có thang máy sao lúc đầu không đi mà lại dẫn tôi đi bộ vòng vèo cho cực vậy?
Hùng Huỳnh
Anh chơi tôi hả?
Hải Đăng
Cái thang máy này chỉ dùng để đi xuống tầng hầm thôi. Còn những tầng khác thì phải đi bộ.
Hùng Huỳnh
Chẳng lẽ nhà anh nhiều tiền đến vậy mà không lắp nổi mấy cái cho những tầng khác sao?
Hải Đăng
/cười trừ/ Cái gì cũng có nguyên nhân của nó.
Hải Đăng
Nhưng vẫn là câu nói cũ!
Hải Đăng
Em tò mò ít thôi.
Hải Đăng
Ở trong cái nhà này thì người biết càng ít càng dễ sống.
Hùng Huỳnh
"Xí! Sao mà hay ra vẻ bí hiểm quá à!"
Khi thang máy vừa dừng lại hắn liền nắm lấy tay cậu.
Hùng Huỳnh
Anh làm gì vậy?
Hải Đăng
Em có tin là nếu em không nắm tay tôi mà bước ra đó thì em sẽ bị thiêu cháy thành cục than không?
Hải Đăng
Được, vậy tôi chứng minh cho em thấy!
Hắn kêu một tên vệ sĩ đang đứng ở phía sau lên rồi đẩy tên đó ra khỏi thang máy.
Hành lang bên ngoài đang tối đen bỗng nhiên vụt sáng. Tiếng chuông báo động vang lên ing ỏi. Một mạng lưới ánh sáng xanh hiện ra.
Nếu như ai từng xem qua phim hành động thì sẽ biết đó là những tia laser cảm biến được thiết lập để giăng bẫy những tên trộm. Chỉ cần có một sinh vật sống lọt vào thì nó sẽ phát ra tiếng chuông cảnh báo.
Ngay khi tiếng chuông vừa vang lên thì lập tức có một tia lửa điện lao đến phóng thẳng vào người tên vệ sĩ kia khiến cho hắn kêu lên vì đau đớn. Chưa hết chỉ khoảng 5s sau đó hoặc có khi không đến người tên vệ sĩ kia đã bắt đầu bốc cháy.
Nhìn thấy người kia lăn lóc qua lại vì đau đớn cậu liền không giấu được sự sợ hãi mà biểu lộ nó trên gương mặt. Cậu thậm chí còn sợ đến nỗi bủn rủn hết cả tay chân mà ngã khuỵ xuống.
Hùng Huỳnh
D-Dừng..dừng lại! Anh mau dừng lại và cứu anh ta đi. Nhanh lên!
Dù cho đã bị doạ đến nỗi không thể đứng vững được nữa nhưng cậu vẫn còn đủ lí trí để kêu hắn dừng lại và cứu người kia. Tuy nhiên trái ngược với cảm xúc của cậu hắn lại vô cùng lãnh đạm.
Hải Đăng
Nhưng điều đó là không thể.
Hùng Huỳnh
Chỉ cần..chỉ cần dập lửa và đưa anh ta đi cấp cứu là được mà!
Hải Đăng
Tên đó không đáng để lãng phí sức lực của tôi.
Hải Đăng
Còn bây giờ thì em mau đứng dậy đi.
Hải Đăng
Chúng ta ra đó thôi.
Hùng Huỳnh
/lắc đầu nguầy nguậy/
Hùng Huỳnh
Tôi không muốn!
Hùng Huỳnh
Chúng ta về phòng đi! Được không?
Nhìn bộ dạng hoảng sợ của cậu hắn liền nở một nụ cười thích thú.
Hải Đăng
Em nghĩ là em có quyền quyết định sao?
Nói rồi hắn tiến đến đỡ cậu lên rồi nắm tay cậu kéo ra khỏi thang máy.
Lúc này phản xạ có điều kiện khi vừa trải qua một nỗi sợ tột cùng khiến cho cậu không tự chủ được mà ôm chầm lấy hắn.
Sau khi đứng im khoảng một lúc mà thấy không có chuyện gì xảy ra cậu mới bắt đầu thả lỏng và rời khỏi người hắn.
Hùng Huỳnh
Sao không có chuyện gì xảy ra hết vậy?
Hải Đăng
Bởi vì hệ thống của nơi này nhận diện được chủ nhân và "Vợ tương lai của chủ nhân đó"!
Hùng Huỳnh
/Đánh bụp một cái vào ngực hắn/
Hùng Huỳnh
Nói chuyện cho đàng hoàng đi.
Hải Đăng
Thực ra thì chỗ này được thiết kế một cơ quan cảm biến thân nhiệt cho nên chỉ cần là sinh vật sống thì nó đều sẽ nhận biết được và tự động kích hoạt cơ quan tiêu diệt mục tiêu.
Hùng Huỳnh
Vậy sao nó không tấn công chúng ta?
Hải Đăng
Bởi vì trên người tôi có con chíp vô hiệu hoá. Cho nên khi tôi nắm tay em thì hệ thống sẽ nhận diện hai chúng ta là một và em cũng sẽ được an toàn.
Hùng Huỳnh
Ồ thì ra là vậy!
Hải Đăng
Mà cứ vào trong đi đã. Bên trong còn nhiều thứ thú vị lắm.
Hai người bọn họ tiến về phía cánh cửa lớn trước mặt.
Trái ngược lại với những không gian khác trong nhà, nơi này được thiết kế theo kiểu hiện đại và rất tiến tiến. Cánh cửa được làm từ chất liệu vonfram có thể chịu được nhiệt độ cao và lực công phá lớn nhằm đảm bảo độ bảo mật tuyệt đối.
Vẫn với các bước xác thực như cũ nhưng nơi này lại còn gia tăng thêm một bước xác thực khuôn mặt nữa. Bởi vì phải đứng đợi khá lâu cho nên cậu liền không nhịn được thắc mắc.
Hùng Huỳnh
Bộ nơi này là kho vàng nhà anh hả?
Hùng Huỳnh
Sao lắm bước thế?
Hải Đăng
Nhưng nó là kho tàng bảo bối của tôi.
Hải Đăng
Cứ vào đi rồi em sẽ biết.
Sau khi cánh cửa được mở ra thì thế giới của hắn cũng đã hiện ra trước mắt cậu.
Nào là đao kiếm, nào là súng đạn, nào là bom mìn, nào là vũ khí sinh học và còn rất nhiều các thiết bị khác mà cậu không biết tên nữa.
Hải Đăng
Sao hả? Em chưa thấy những thứ này bao giờ đúng không?
Hùng Huỳnh
/Kinh ngạc/ Tất cả toàn bộ đều là của anh hết sao?
Hải Đăng
Ừ, hay nói đúng hơn là toàn bộ đều do tôi chế tạo ra mới phải.
Cậu mắt chữ A mồn chữ O nhìn đống vũ khí mà không thốt nên lời. Đếm sơ qua chắc chỗ này cũng phải lên đến vài trăm món. Sao một mình hắn có thể làm ra được đống này cơ chứ?
Hùng Huỳnh
Anh bây giờ chắc là cũng chưa đến 30 đâu nhỉ?
Hùng Huỳnh
Mà những thứ này cũng đâu phải ngày một ngày hai là làm ra được.
Hùng Huỳnh
Bộ anh sinh ra là đã biết chế tạo vũ khí rồi hả?
Hải Đăng
Không chỉ vũ khí mà cả mấy cơ quan lúc nãy cũng là do tôi làm cả đấy.
Hải Đăng
Ngồi xuống đi rồi tôi kể em nghe.
Hắn kéo một chiếc ghế đến cho cậu ngồi rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt về cuộc đời hắn.
Hải Đăng
Chúng ta bắt đầu nói từ khi tôi vừa mới bước chân vào căn nhà này đi ha.
Hùng Huỳnh
Vừa mới bước chân vào căn nhà này? Anh không phải là sinh ra ở đây hay sao?
Hải Đăng
Ba tôi đến với mẹ tôi đó là chuyện sau khi ông ấy đã có vợ. Hay nói đúng hơn mẹ tôi là nhân tình ở bên ngoài của ông ấy.
Hải Đăng
Nhưng mà em biết đấy! Nhân tình thì lúc nào mà chẳng được yêu thương hơn là người vợ chính thức. Cho nên khi mẹ tôi mang thai tôi ông ấy đã nghĩ đủ mọi cách để đưa mẹ con tôi về căn nhà này sống.
Hải Đăng
Nhưng để làm được chuyện đó thì ông ấy buộc phải giết chết chính ba ruột của mình cũng tức là ông nội của tôi. Bởi vì ông nội tôi đã bắt ông ấy lấy người vợ hiện tại nhằm mục đích hợp tác làm ăn cho nên chắc chắn ông nội tôi sẽ không đời nào để ông ấy đưa mẹ con tôi về làm huỷ hoại đi mối quan hệ đầy lợi nhuận ấy.
Hùng Huỳnh
Khoan đã! Nhưng mà ba anh đã giết chết ông nội anh chỉ vì muốn đưa mẹ con anh vào nhà thôi sao?
Hải Đăng
Em không tin đúng không?
Hải Đăng
Ban đầu khi nghe kể lại tôi cũng không tin cho đến khi tôi được nghe chính miệng ba tôi thừa nhận điều đó.
Hải Đăng
Không những vậy ông ấy còn giết chết cả em trai ruột của mình để giành được quyền thừa kế nữa.
Hải Đăng
Ba tôi nói rằng nếu ông ấy không làm vậy thì người em trai kia cũng sẽ giết ông ấy thôi.
Hùng Huỳnh
Nhưng mà tại sao?
Hùng Huỳnh
Họ đều là anh em ruột mà?
Hải Đăng
Đó là vì những tư tưởng độc hại mà ông nội tôi đã tiêm nhiễm vào đầu họ.
Hải Đăng
Ông nội tôi đã dạy họ từ nhỏ rằng chỉ có người nào đủ tàn nhẫn và quyết đoán thì mới được thừa hưởng lại gia tài này. Kể cả là có phải tự tay giết chết chính người thân của mình thì cũng phải làm.
Hùng Huỳnh
Ờm rồi sau đó thì sao?
Hải Đăng
Sau khi ông ấy giết chết hai người kia và giành được quyền thừa kế thì tôi cũng đã vừa tròn 6 tuổi. Lúc ông ấy đón mẹ con tôi về thì người vợ kia cũng đã sinh được cho ông ấy một đứa con trai.
Hùng Huỳnh
Là người lúc nãy chúng ta gặp sao?
Hải Đăng
Ừ, tuy rằng anh ta bằng tuổi tôi nhưng mà hình như là sinh trước tôi mấy tháng. Với cả dù sao cũng là con của vợ cả cho nên tôi mới phải gọi anh ta là anh.
Hải Đăng
Mới đầu thì chúng tôi cũng vẫn thân thiết và yêu thương nhau lắm. Dù cho mẹ anh ta khá là xấu tính và rất hay bắt nạt mẹ con tôi nhưng mà anh ta lúc nào cũng đến an ủi và bảo vệ tôi cả. Thậm chí anh ta còn hay lén mẹ đem đồ chơi cho tôi chơi nữa.
Hùng Huỳnh
Vậy là mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ rất tốt mà. Sao bây giờ lại...
Hải Đăng
Khoảng 4 năm sau khi chúng tôi 10 tuổi thì giữa mẹ anh ta và mẹ tôi đã vô tình xảy ra một cuộc xô xát và cả hai đều không may bị té xuống lầu mà chết. Sau đó thì có một thế lực nào đó đã khiến cho anh ta nghĩ rằng chính mẹ tôi là người đã âm mưu giết chết mẹ anh ta để trở thành vợ chính thức và độc chiếm gia tài về cho tôi. Kể từ đó anh ta luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch và muốn đá tôi ra khỏi ngôi nhà này.
Hùng Huỳnh
Ủa nhưng mà mẹ anh cũng mất mà! Sao anh ta có thể nghĩ như vậy được?
Hải Đăng
Chắc có lẽ là do ông ngoại anh ta đã cố gắng khiến anh ta nghĩ như vậy để khơi gợi lên lòng thù hận đối với tôi cũng nên.
Hùng Huỳnh
Sau đó thì sao nữa? Anh kể tiếp đi.
Hải Đăng
Sau đó thì anh ta bắt đầu ganh đua và tìm cách để hãm hại tôi mọi lúc mọi nơi.
Hải Đăng
Nhưng mà đương nhiên là tôi cũng sẽ không ngồi yên chờ chết rồi.
Hải Đăng
Anh ta học võ thì tôi cũng học võ, anh ta học bắn súng thì tôi cũng học bắn súng, nói chung là anh ta học cái gì thì tôi sẽ học cái đó. Không những thế mà tôi còn phải học nhiều thứ hơn anh ta nữa.
Hải Đăng
Nói chung là chúng tôi đã lớn lên với những ngày tháng đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Thậm chí là đã có những lúc cả hai suýt chết cơ mà sau khi hồi phục thì đâu lại vào đó.
Hải Đăng
Đó là câu chuyện về sự tồn tại của tôi. Còn bây giờ thì tôi sẽ kể em nghe về công việc của tôi.
Hùng Huỳnh
/Nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sự chán ghét/
Hùng Huỳnh
Công việc của anh chẳng phải là cho vay nặng lãi sao?
Hải Đăng
Đó chỉ là một phần nhỏ thôi.
Hải Đăng
Ngoài cho vay ra thì tôi còn buôn bán súng đạn, bom mìn, thuốc nổ và một số loại vũ khí trái phép khác nữa.
Nói xong câu đó thì hắn liền vớ đại một cây súng rồi sau đó nhắm vào một tên vệ sĩ.
Hải Đăng
Tao nói mày chạy đi! Chạy được bao xa thì chạy!
Nghe thấy thế tên vệ sĩ liền bỏ chạy thục mạng.
Cậu cũng giật mình vội đứng dậy.
Hùng Huỳnh
/Sợ hãi/ Anh lại định làm gì vậy?
Hải Đăng
Cho em thấy sự lợi hại của món đồ do tôi chế tạo!
Nói rồi hắn liền bóp cò súng.
Tuy nhiên lúc này tên vệ sĩ kia đã chạy được khá xa rồi và viên đạn cũng có vẻ đã bay lạc hướng.
Thấy vậy cho nên cậu mới liền thở phào nhẹ nhõm.
Hải Đăng
/khẽ nhếch mép/ Em chắc chưa?
Nhân vật nam khác
Áaaaaa!!!
Một tiếng hét thất thanh từ tên vệ sĩ vang lên.
Hùng Huỳnh
Sao..sao có thể?
Hùng Huỳnh
Rõ ràng là nó đã bị lệch hướng rồi mà?
Hắn vừa lên đạn cho khẩu súng vừa trả lời cậu.
Hải Đăng
Đó là điểm đặc biệt của khẩu súng này.
Hải Đăng
Tôi đã tích hợp một thiết bị định vị lên khẩu súng và cả viên đạn nữa, cho nên một khi tôi đã xác định mục tiêu từ cây súng này thì dù cho là mục tiêu có chạy đến đâu thì trong vòng bán kính 50m viên đạn vẫn có thể ghim trúng vào mục tiêu.
Hải Đăng
Nhưng mà vấn đề của cây súng này chính là nó chỉ có thể lắp được 1 viên đạn mà thôi và sau khi bắn xong thì lại phải thiết lập lại với một viên đạn khác cho nên cũng hơi bất tiện.
Hải Đăng
Em có muốn xem lại một lần nữa không?
Thấy hắn lại giơ cây súng lên thì cậu mới liền giật mình hoảng loạn.
Hùng Huỳnh
Đừng! Đừng giết thêm một người nào trước mặt tôi nữa. Tôi xin anh!
Cậu vừa nói vừa dùng đôi tay run rẩy của mình để giữ tay hắn lại.
Hải Đăng
Có vẻ như là đã doạ em sợ rồi nhỉ?
Hải Đăng
Nhưng mà tôi vẫn còn một vài thứ nữa muốn cho em xem đấy.
Hải Đăng
Ngồi lại xuống ghế đi.
Hùng Huỳnh
Chúng..chúng ta về phòng anh đi có được không? Tôi không muốn ở đây nữa.
Hải Đăng
Bây giờ chưa phải lúc.
Hải Đăng
Ở đây vẫn còn nhiều thứ hay ho lắm. Và tôi cũng còn vài câu chuyện nữa muốn kể em nghe.
Comments
꒰ѵ͜͡í͜͡ѵ͜͡í͜͡α͜͡ղ͜͡ ᥫ᭡
vệ sĩ mà t tưởng đâu chuột bạch ko á bây, ăn bị đem ra lm thí nghiệm^^
2025-06-17
1
Lam Thảo Nguyễn
Sao giống Mạt Ngạch của Lam Vong Cơ nhà Lam Gia vậy
2025-02-09
3
⚡️Tiina☁️🌟
cx lễ phép mà s vs Doo nó ấy quá
2025-04-13
0