[ĐN Haikyuu] Câu Chuyện Chưa Kể
Chương 3: Trốn trong một buổi chiều
“Em ơi, chẳng biết tự bao giờ
Nhìn em là thấy giấc mơ dịu dàng.
Dẫu rằng chẳng thể mơ màng,
Vẫn xin được đứng bên nàng một hôm.”
•Có những ngày ngắn ngủi mà ta sống như một đứa trẻ bình thường. Và có những đêm dài vô tận, ta sống như chưa từng tồn tại.•
Nhưng những đám mây xám cứ lơ lửng như đang thì thầm điều gì đó với mặt đất.
Arina bước đi chậm rãi trên đường mòn trải sỏi dẫn về khu dân cư cũ.
Tay cô vẫn còn dư lại cảm giác ấm từ quả bóng, từ ánh mắt của Hinata.
| Ngày mai cậu lại đến nhé. Tụi mình chơi tiếp! |
Hinata đã nói thế, vẫy tay như một người bạn thân thiết dù chỉ mới gặp nhau chưa đầy hai giờ.
Cô chưa từng nghe ai nói với mình như vậy.
Không phải:
"Đi vào trong ngay."
"Mày phiền lắm."
"Mày sống để làm gì?"
Mà là:
| Ngày mai cậu lại đến nhé! |
Chỉ một câu đơn giản, vậy mà Arina lại thấy tim mình đau.
Bởi vì cô biết ngày mai, có thể cô không còn được phép bước ra nữa.
Cánh cửa gỗ ọp ẹp khép hờ, Arina chậm rãi mở ra. Tiếng kẽo kẹt vang lên trong hành lang tối mờ.
Cô lặng lẽ bước vào, cẩn thận từng bước như đang bước qua mặt nước, sợ làm vỡ sự yên tĩnh giả tạo của căn nhà.
Nhưng dù cẩn thận đến mấy, cũng không ngăn được giọng nói đanh lại vang lên từ trong phòng khách.
Cha cô – ngồi đổ người trên sàn, tay cầm chai rượu rẻ tiền. Mắt đỏ ngầu, miệng hôi mùi men. Đằng sau ông là mẹ không nói gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt đã chết từ lâu.
Utsukushi Arina
Con chỉ…
[Lí nhí]
Ra ngoài một chút…
Không đợi cô trả lời, một cú tát bất ngờ ập đến. Đầu cô va vào mép tủ gỗ, tai ong ong, gò má nóng rát.
...
Con nít mà biết trốn đi hả?
...
Mày định đi kể xấu tao à?!
Utsukushi Arina
Không, con không kể ai cả… con chỉ…
Một cú đá vào lưng khiến cô ngã xuống sàn. Gấu bông Shiro rơi khỏi tay cô, lăn đến góc phòng.
Mẹ cô vẫn đứng đó, không ngăn, không quay đi. Chỉ nhìn, như thể đang xem một cảnh nhàm chán lặp lại.
Đêm đó, Arina nằm co ro trên sàn phòng kho. Cửa bị khóa từ bên ngoài.
Nhưng điều khiến cô đau nhất không phải là vết thương. Mà là cảm giác Hinata sẽ không biết vì sao cô không đến nữa.
Cô không thể nói, không thể giải thích. Không có ai để tin mình.
Utsukushi Arina
Ước gì tớ có thể đến công viên mãi mãi.
[Thầm thì, rồi vùi mặt vào con gấu bông Shiro – thứ duy nhất không làm cô đau.]
•Không phải đứa trẻ nào cũng cần cứu ngay. Đôi khi, chúng chỉ cần một nơi để tồn tại thêm một ngày.•
Comments
tèo teo teo =)
bỏ đứng thì ổn
2025-07-28
0