Chương 16 Sự Phẫn Nộ Của Hắn

Cô còn chưa kịp đợi đến khi hắn nhấc máy thì Tần Du và Đường Tiểu Tranh đến gọi cô ra ngoài, cô nắm chặt điện thoại gật đầu đi với hai người họ.

Vừa đi được một lúc Đường Tiểu Tranh mới vỗ vào tráng mà dừng bước lên tiếng nói với cả hai người.

“Em quên lấy chiếc lồng rồi, hai người đợi ngồi đợi em một chút em chạy về lấy ngay.” Cô nàng luống cuống vội vả chạy ngược về phía phòng ngủ của mình.

Thẩm Dược thở dài cô cảm thấy bất an, cảm giác này khiến cô bắt đầu cảm thấy khó chịu vô cùng, đột nhiên linh cảm của cô đang cảm thấy có chuyện không lành.

Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch Tần Du nhìn thấy cô thay đổi sắc mặt liền lo lắng “Em không khoẻ sao, hay anh đưa em về nghĩ ngơi để anh và Tiểu Tranh đi được rồi.”

Cô còn chưa kịp trả lời Tần Du thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy tên của hắn cô liền vội vả ấn nghe máy bước chân cũng bất giác cách xa Tần Du một chút.

Giọng nói lạnh lẽo của Bạc Trạch Lăng vang lên ở đầu dây bên kia “Gọi điện như vậy có làm phiền Thẩm tiểu thư đang hẹn hò không.”

“Ý anh là gì?” Thẩm Dược khó hiểu hỏi ngược lại hắn.

Bạc Trạch Lăng rít điếu thuốc trên tay mình, đôi mắt hắn như bắn ra đạn viên về phía cô đang đứng cách một khoảng rất xa vậy mà hắn có thể nhìn thấy mồn một cô đang đứng với người đàn ông khác.

Không nhanh không chậm hắn bình thản lên tiếng “Tôi cho cô năm phút ra ngoài để cùng tôi quay về thành phố nếu không, tôi sẽ cho người giết chết Tần Du đừng tưởng là em trai Tần Bắc Yên thì tôi không dám giết cậu ta.”

Thẩm Dược nghe xong não cô trở nên căng thẳng bất giác nhìn ra bên ngoài chỉ thấy ánh điện thoại của hắn le lói sau đó tắt đi cô mới sợ hãi. Nếu là người khác cô có thể không tin xảy ra, nhưng đây là Bạc Trạch Lăng hắn chắc chắn sẽ giết chết Tần Du.

Cả cơ thể Thẩm Dược trở nên run rẩy nhìn sang Tần Du vẫn đang nhìn cô nở nụ cười dịu dàng, cô không thể để mình liên lụy đến người vô tội huống hồ chi còn là người đã giúp đỡ cô rất nhiều.

“Tiểu Tranh chưa quay lại sao? Hay anh chạy về tìm em ấy đi em ở đây đợi hai người.” Để Tần Du rời đi thì cô mới có thể gặp Bạc Trạch Lăng mà nói chuyện.

Tần Du cũng cảm thấy hình như Đường Tiểu Tranh rời đi hơi lâu rồi.

“Em đợi ở đây có được không? Hay chúng ta cùng quay về tìm em ấy đi.”

Cô lắc đầu mỉm cười đẩy Tần Du đi về phía dãy phòng của cô nhi viện “Được mà em không sao đâu, anh mau đi đi.”

Tuy có chút không đành lòng nhưng cô lại nhiệt tình như vậy anh bất đắc dĩ đồng ý để cô ở lại. Tần Du nhanh chóng về tìm Đường Tiểu Tranh, anh không đi mà chạy phải chạy thật nhanh thì Thẩm Dược sẽ không phải đợi lâu.

Nhìn Tần Du chạy đi rồi cô mới đi ra ngoài để gặp Bạc Trạch Lăng.

Hắn đã đợi cô ở bên ngoài, cái cô cảm thấy chính là tại sao hắn biết cô ở đây? Còn mang dáng vẻ như đến giết người này đến gặp cô.

Bước ra bên ngoài màng đêm tĩnh mịch chỉ có ánh đèn nhỏ le lói ánh sáng yếu ớt, cũng như cô tự mình bước vào địa ngục đáng sợ hơn cả địa ngục mà cô đang sống.

Hắn nắm lấy cổ tay cô kéo đi tay hắn siết chặt cổ tay cô đau đến mức cô phải nhăn mặt lên tiếng.

“Anh làm gì vậy?”

“Làm gì?”

“Thẩm Dược cô hỏi tôi làm gì sao? Cô chạy đến đây hẹn hò cùng em trai Tần Bắc Yên mà còn hỏi tôi làm gì sao?” Tay còn lại hắn bóp cổ cô, bàn tay của hắn như thiên la địa võng bóng chặt cổ cô.

Thẩm Dược không thoát được, cô nhìn vào mắt hắn “Không phải...Tôi và Tần Du không hẹn hò.”

“Chẳng lẽ cô nói phải? Thẩm Dược con người cô thật bẩn thỉu lại ở sau lưng tôi làm ra những chuyện này...” Tay hắn bóp chặt cổ cô hơn, áp sát mặt mình đến mặt cô.

Bạc Trạch Lăng như muốn phát điên, sự phẩn nộ của hắn bộc phát khi hắn nhìn thấy cô thật sự đứng cùng người đàn ông khác còn nói chuyện vui vẻ như những gì mà Kiều Dật Hiên đã điều tra được.

Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ với cô “Sao? Tức giận vì bị tôi phá hỏng buổi hẹn hò của hai người, nếu tôi không đến có phải tối nay cô đã lên giường cùng hắn không?”

Cô mở to mắt nhìn hắn, từng câu từng chữ hắn thốt ra làm cô chết lặng.

Tại sao hắn có thể nghĩ cô như vậy? Trong mắt hắn cô là loại người đó sao, hơn nữa đây là cô nhi viện không phải khách sạn hay nhà nghĩ, đây chính là cô nhi viện tại sao hắn có thể nghĩ ra những chuyện như vậy chứ.

Thẩm Dược muốn phản bát cũng không phản bát lại được, cô không thở được thật sự không thở được đôi mắt gần như trở nên mơ hồ.

Lúc này Bạc Trạch Lăng mới buông tay khỏi cổ cô, ánh mắt của hắn như lập tức muốn giết chết cô tại đây. Nắm lấy cổ tay cô kéo về phía chiếc BMW đang đậu cách đó không xa.

“Khụ....khụ...khụ.” Cô bị hắn lôi đi không ngừng ho sặc sụa ở phía sau hắn.

Cô không theo kịp bước chân của hắn, hắn không hề nhẹ tay mà kéo đi một cách thô bạo.

“Chị Vân Tịch! Chị về sao.” Giọng non nớt phía sau nói lớn gọi cô.

Thẩm Dược mới nắm lấy tay của hắn, ánh mắt mơ hồ giọng nói cũng yếu ớt.

“Anh đợi chút đã.”

Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn cô còn thấy một đứa bé đang đứng ở cổng tầm khoản 14-15 tuổi.

Cô chậm rãi quay đầu lại dùng hết sức lực nói lớn “A Tuệ, em giúp chị nói với mọi người chị có việc phải đi gấp, lần sau sẽ đến thăm mọi người.”

Tiểu Tuệ đứng nhìn cô gật gù “Chị Tịch Tịch lần sau đến hãy dạy em vẽ tranh nhé, em sẽ đợi chị.”

“Được! Lần sau chị sẽ dạy em, trễ rồi mau quay về ngủ đi chị đi đây.” Cô vừa thở vừa nói lớn để Tiểu Tuệ có thể nghe.

Cô bé gật đầu, cho dù cô không nhìn thấy rõ nhưng cái bóng của cô bé gật gù ngoan ngoãn, rồI xoay người chạy vào trong. Thật ra ngay cả cô cũng không biết liệu sẽ có lần sau hay không? Có thể quay lại đâu gặp cô bé thêm một lần nữa không?

Thẩm Dược cuối cùng cũng quay lại rời đi cùng hắn, mà không một lời từ biệt với mọi người.

Tiểu Tuệ chạy vội về thì nhìn thấy Tần Du và Đường Tiểu Tranh đang đi đến.

Cô bé thấy hai người mới nói lại “Chị Vân Tịch về nhà rồi, anh chị có ở lại chơi không?”

“Hả? Về nhà sao, chị ấy nói như vậy à.” Đường Tiểu Tranh ngồi xổm xuống nắm lấy tay của Tiểu Tuệ hỏi.

Tiểu Tuệ gật đầu “Vâng ạ, chị ấy vừa đi hình như là có người đến đón chị ấy về, nói là có việc gấp bảo em tạm biệt mọi người giúp chị ấy.”

“Tranh Tranh, vậy lần sau chị ấy có đến nữa không?”

Đường Tiểu Tranh xoa xoa đầu cô bé “Nhất định sẽ đến, em mau vào trong ngủ đi nhớ rửa tay rửa chân đấy.”

Cô bé gật đầu vội vả chạy đi, trong người vẫn còn ôm bức tranh nhỏ mà Thẩm Dược tặng.

Tần Du nhìn về phía cổng rồi thở dài, có thể là người đó đến đón cô đi dù sao cô cũng kết hôn rồi mà, đâu thể tùy tiện ra ngoài ở lại qua đêm chứ.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Có nên hiểu là ông tướng Bạc Trạch Lăng này đang chiếm hữu và ghen tuông quá độ ko đây. Ổng làm thấy ghê/CoolGuy/

2024-12-20

10

Mèo Xinh

Mèo Xinh

Thêm chap nữa đi tác giả ơi

2024-12-20

0

Mèo Xinh

Mèo Xinh

Hay quá

2024-12-20

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 Tai Nạn
2 Chương 2 Đánh Đổi
3 Chương 3 Mưa
4 Chương 4 Dầm Mưa?
5 Chương 5 Chống Đối Vô Ích
6 Chương 6 Bạc Dương Tự Khiêu Khích
7 Chương 7 Ca cao không đường
8 Chương 8 Hắn Chưa Bao Giờ Thay Đổi
9 Chương 9 Đề Nghị
10 Chương 10 Không Nhún Nhường
11 Chương 11 Nửa Đêm
12 Chương 12 Sống
13 Chương 13 Hi Vọng Có Thể Sống Một Đời Ung Dung Tự Tại
14 Chương 14 Không Thể Về
15 Chương 15 Tìm Người
16 Chương 16 Sự Phẫn Nộ Của Hắn
17 Chương 17 Xin Lỗi
18 Chương 18 Não Ngắn
19 Chương 19 Một bước sai, bước bước sai
20 Chương 20 Mắt Kém
21 Chương 21
22 Chương 22 Không Có Não
23 Chương 23 Đánh Đổi
24 Chương 24 Hôn Lễ Của Tần Du
25 Chương 25 Gây Sự
26 Chương 26 Bảo Vệ
27 Chương 27 Khóc Cũng Đẹp Thật
28 Chương 28
29 Chương 29 Cảnh Cáo
30 Chương 30 Về Thẩm Gia
31 Chương 31 Lợi Ích
32 Chương 32 Thẩm Gia Chính Là Địa Ngục
33 Chương 33
34 Chương 34 Quyết Định
35 Chương 35 Suy Nghĩ Của Tần Bắc Yên
36 Chương 36
37 Chương 37 Tìm Người
38 Chương 38
39 Chương 39 Thay Đổi
40 Chương 40 Chỉ Cần Em Muốn
41 Chương 41
42 Chương 42 Hoa Sơn Trà
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46 Chạm Mặt
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56 Mặt Dày
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61 Thay Đổi
62 Chương 62 Mất Tích
63 Chương 63 Chặn Xe
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68 Đòi Lại Công Bằng (1)
69 Chương 69 Đòi Lại Công Bằng (2)
70 Chương 70 Có Anh Thật Tốt
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73 Ngoại Truyện Lương Gia
74 Chương 74 Kết Hôn
Chapter

Updated 74 Episodes

1
Chương 1 Tai Nạn
2
Chương 2 Đánh Đổi
3
Chương 3 Mưa
4
Chương 4 Dầm Mưa?
5
Chương 5 Chống Đối Vô Ích
6
Chương 6 Bạc Dương Tự Khiêu Khích
7
Chương 7 Ca cao không đường
8
Chương 8 Hắn Chưa Bao Giờ Thay Đổi
9
Chương 9 Đề Nghị
10
Chương 10 Không Nhún Nhường
11
Chương 11 Nửa Đêm
12
Chương 12 Sống
13
Chương 13 Hi Vọng Có Thể Sống Một Đời Ung Dung Tự Tại
14
Chương 14 Không Thể Về
15
Chương 15 Tìm Người
16
Chương 16 Sự Phẫn Nộ Của Hắn
17
Chương 17 Xin Lỗi
18
Chương 18 Não Ngắn
19
Chương 19 Một bước sai, bước bước sai
20
Chương 20 Mắt Kém
21
Chương 21
22
Chương 22 Không Có Não
23
Chương 23 Đánh Đổi
24
Chương 24 Hôn Lễ Của Tần Du
25
Chương 25 Gây Sự
26
Chương 26 Bảo Vệ
27
Chương 27 Khóc Cũng Đẹp Thật
28
Chương 28
29
Chương 29 Cảnh Cáo
30
Chương 30 Về Thẩm Gia
31
Chương 31 Lợi Ích
32
Chương 32 Thẩm Gia Chính Là Địa Ngục
33
Chương 33
34
Chương 34 Quyết Định
35
Chương 35 Suy Nghĩ Của Tần Bắc Yên
36
Chương 36
37
Chương 37 Tìm Người
38
Chương 38
39
Chương 39 Thay Đổi
40
Chương 40 Chỉ Cần Em Muốn
41
Chương 41
42
Chương 42 Hoa Sơn Trà
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46 Chạm Mặt
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56 Mặt Dày
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61 Thay Đổi
62
Chương 62 Mất Tích
63
Chương 63 Chặn Xe
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68 Đòi Lại Công Bằng (1)
69
Chương 69 Đòi Lại Công Bằng (2)
70
Chương 70 Có Anh Thật Tốt
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73 Ngoại Truyện Lương Gia
74
Chương 74 Kết Hôn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play