[ STNeko/SooKay/JunPhúc ] Cậu Thạch, Anh Sơn.
Chap 2
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Tôi.. tôi tên Thạch
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Sơn Thạch
Lê Trường Sơn
Ý tôi là họ tên kìa? /quạu/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Cao Sơn Thạch đóo
Nguyễn Huỳnh Sơn
Ở đó mà dài dòng /nhìn Thạch, chửi thề bằng mắt/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Haha.. /cười trừ/
Lê Trường Sơn
Còn thằng nhóc dễ thương bên đây tên gì vậy? /chỉ Sơn/
Nguyễn Huỳnh Sơn
H-hả.. em tên Nguyễn Huỳnh Sơn /giựt mình/
Trần Anh Khoa
/Nhìn Sơn rồi tự nhiên thấy mắc cười/
Trần Anh Khoa
/Bịt miệng, phì cười/
Trần Anh Khoa
Cậu này dễ mắc cỡ quá haa
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Nó vậy đó giờ á, ai đụng gì chút là nó không biết nói gì hết luôn
Trần Anh Khoa
Anh nhiêu tuổi vậy Sơn
Lê Trường Sơn
Hả? gì mậy? /nhột/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Há háa.. /cười/
Trần Anh Khoa
Em hỏi Huỳnh Sơn chứ hổng phải Trường Sơn đâu /cười/
Lê Trường Sơn
Ê vậy là 2 Sơn hả, song Sơn (2 ngọn núi)
Nguyễn Huỳnh Sơn
Trùng hợp ha
Nguyễn Huỳnh Sơn
2 người lần đầu đến làng này đúng không?
Nguyễn Huỳnh Sơn
Hay để em với anh Thạch dẫn đi chơi quanh làng Tre này 1 vòng ha?
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Cũng được đớ, 2 đứa tôi cũng đang rảnh
Lê Trường Sơn
C-còn 2 đứa tao không có rãnh /nói dối/
Trần Anh Khoa
Ụa bộ mình còn làm cái gì nữa hả, em nhớ giờ này mình nghỉ trưa mà? /hoang mang/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Vậy là đi đó nha ? /mong chờ nhìn Tr. Sơn/
Lê Trường Sơn
/Chắt lưỡi/ thằng Khoa này, mày không biết nói xạo hả?
Nguyễn Huỳnh Sơn
Bọn em phiền anh rồi hả /vẻ tội lỗi/
Lê Trường Sơn
Không có đâu, nhóc dễ thương lắm, có thằng anh nhóc là thấy ghét thôi /vừa dọn đồ vừa nói/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Bất lực/
2 cậu con nhà phú ông dắt 2 cục bánh ú nhỏ đi khách xóm làng, xạp bánh, xạp đồ có ở chợ, trong túi thì không có tiền mà còn mở lời mời người ta ăn bánh kẹo
Nguyễn Huỳnh Sơn
À.. lúc nãy cậu hỏi tôi bao nhiêu tuổi hình như tôi chưa trả lời thì phải.. /nói nhỏ với Khoa/
4 người đang đi bộ mòn theo cánh đồng xanh ngát vừa được bà con nông dân ươm mầm, vừa nói chuyện tìm hiểu nhau
Trần Anh Khoa
Ưmm đúng rồi ha /nhìn Sơn/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Tôi vừa tròn 16 tuổi thôi à..
Trần Anh Khoa
Ồ.. Anh đây 17 tuổi nhóc ơi /chọc ghẹo/
Nguyễn Huỳnh Sơn
... Chết dở.. thế là em hỗn từ sáng tới giờ rồi.. /bối rối/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Thế.. em xin lỗi anh nhá.. /đang đi thì khựng lại gục đầu 90° về phía Khoa/
Mọi người đều buồn cười trước sự lễ phép và thành thật của Sơn, Khoa thì thấy cậu nhóc này có vẻ đáng yêu và dễ nói chuyện, mỗi khi nói chuyện với cậu Huỳnh Sơn, Khoa đều có cảm giác rất gần gủi như đã quen nhau từ kiếp trước..
Lê Trường Sơn
Hahahahaaaa /cười lớn/
Lê Trường Sơn
Thằng nhỏ này nó ngoan mà ngoan lạ luôn á ..
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Để anh dắt mọi người ra cây đa chơi ha? /vừa đi vừa nói/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Th-thì 2 thằng này.. /ý nói Huỳnh Sơn và Khoa/
Lê Trường Sơn
Nói 2 thằng đó vậy sao nói mà nhìn tao ?? tao em mày hồi nào vậy thằng nhãi /ngang ngược/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Tía mày, sao ngang quá vậy ?
Sơn Thạch chửi vậy thôi, chứ lòng anh còn phân vân là có nên mở miệng mắng con mèo xinh đẹp nết ngang này không nữa...
Lê Trường Sơn
Kệ tao, việc nhà mày hả? /quát/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Bắt lực im lặng/
Lê Trường Sơn
Sao im rồi? hết ngôn rồi hả
Trần Anh Khoa
/Chắt lưỡi/ quài đi tuii
Nguyễn Huỳnh Sơn
2 người này cứ cãi nhauu thế
Nguyễn Cao Sơn Thạch
V-vậy tóm lại là có đi ra cây đa chơi không .. ?
Nguyễn Huỳnh Sơn
Đi chớ /háo hức/
Lê Trường Sơn
Rồi, thằng nhóc dễ thương này đi thì tao đi đó
Trần Anh Khoa
Mọi người đi thì em bắt buộc phải đi thôii
Nguyễn Huỳnh Sơn
À.. mà anh tên Khoa hả? /nhìn Khoa/
Lê Trường Sơn
Sao mày dễ thương mà khờ quá vậy em, sáng giờ mày có nghe tao kêu nó bằng Khoa không hông mà còn hỏi nữa
Nguyễn Huỳnh Sơn
.... Em xin lỗii /mặt tội lỗi/
Lê Trường Sơn
Chọc mày thôi, xin lỗi quài làm tao thấy kì quá à /nhăn mặt/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Họ tên là gì théee ? /nói nhỏ với Khoa vì sợ Tr. Sơn la/
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa /nhịn cười/
4 con người từng bước đi tới cánh đồng ở cuối làng, nơi đây có 1 cây đa lâu năm, nơi gắn bó cùng với cậu Sơn cậu Thạch từ lúc còn nhỏ, mỗi lần giận dỗi cha mẹ, Sơn, Thạch lại đến đây nằm trên cỏ thở dài rồi đợi bọn nhóc trong làng đến chơi đủ trò trên đời, nào là bịt mắt bắt dê, leo lưng trâu, ô ăn quan...
Lê Trường Sơn
/Dang 2 tay ra rồi hít 1 hơi sâu/
Lê Trường Sơn
Ở đây không khí trong lành quá ..
Nguyễn Huỳnh Sơn
/Chạy lẹ đến cái gốc cây to của cây cổ thụ/
Nguyễn Huỳnh Sơn
/Nằm lên cỏ rồi hít một hơi sâu vào/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Ở đây tôi với thằng nhóc đó có nhiều kỷ niệm lắm.. từ giận cha mẹ mà ra đây rồ-
Sơn Thạch chưa kịp nói hết câu thì lại bị con mèo nết ngang chặn miệng lại
Lê Trường Sơn
Kệ mày, ai hỏi đâu mà trả lời /dắt Khoa lại bãi cỏ dưới gốc cây/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Quê/ ... rồi rồi..
Trần Anh Khoa
Húuu.... ở đây yên bình quá haa ..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Đúng rồi đó, mỗi lần ra đây em cảm thấy mình như được sống lại vậy..
Trần Anh Khoa
Hay cậu đừng gọi tôi là anh nữa được không vậy .. /ngượng ngùng/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Sao được, anh lớn hơn em 1 tuổi mà /vô tư nhìn Khoa/
Trần Anh Khoa
/Chắt lưỡi/ Thôi muốn kêu sao đó thì kêu đi /bất lực/
Lê Trường Sơn
Thằng nhỏ này dễ thương nhiêu là thằng anh nó vô duyên nhiêu luôn đó trời /ngồi xuống bãi cỏ/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
"Tôi có tội tình gì đâu../ấm ức/"
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Sơn nè /nhìn Tr. Sơn/
Lê Trường Sơn
/Quay qua nhìn Sơn Thạch/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
T-tôi thấy cậu hơi quá đáng rồi đó, tôi có làm gì cậu đâu mà sao cậu cứ đem tôi ra nói quài vậy? /run run/
Lê Trường Sơn
Hahahahaaaa.. /cười lớn/
Lê Trường Sơn
Nói chuyện mà cà lâm vậy thì đừng có nói trời ơii .. /cười lớn/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Há há há háaaa.. /cười lớn/
Trần Anh Khoa
Thạch buồn mà Thạch không muốn nói.. Hahahahaaa /cười/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Chắt lưỡi/.. /mắc cỡ nhìn chỗ khác/
Họ đang nói chuyện cười đùa với nhau thì gia nhân nhà phú ông đến và kêu 2 cậu con về
Nhân vật phụ
/Chạy đến, thở hổn hển/
Nhân vật phụ
2 cậu ơi... /thở/
Nguyễn Huỳnh Sơn
/Ngồi dậy/ anh thở đi rồi hả nói
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Gì vậy
Nhân vật phụ
2 bà kêu 2 cậu về.. 2 bà kêu con chạy đi tìm 2 cậu, nãy giờ con chạy lục nguyên cái xóm tìm 2 cậu luôn đó..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Bọn tôi xin lỗi nhá ..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Mà cha gọi có chuyện gì không thế?
Cả 2 người Tr. Sơn và Khoa nhìn Thạch và H. Sơn với cặp mắt bất ngờ vì ban đầu không nghe họ nói gì về việc gia phả vai vế gì hết
Nhân vật phụ
2 bà kêu 2 cậu về ăn cơm, sợ 2 cậu đói nên cứ hói con chạy đi tìm đón 2 cậu về
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Anh về trước đi, 2 đứa tôi đi quanh xóm ăn no bụng hết rồi, dặn cha khỏi lo
Nhân vật phụ
Thôi.. con năn nỉ 2 cậu, 2 cậu về đi, không thôi bà cả bà hai la con chết đó ..
Bà Cao và bà Huỳnh rất cưng cậu con trai quý của mình, 2 cậu mà có trầy xước sức mẻ gì thì 2 bà bắt đầu toáng cả lên, lo lắng thái quá rồi tra hỏi đủ diều
Nguyễn Huỳnh Sơn
Tạm biệt 2 anh nhá .. chiều hẹn gặp Khoa và Sơn ở đây, 2 anh nhớ đến nhá..
Lê Trường Sơn
2 đứa bây là sao.. chưa hiểu
Trần Anh Khoa
Ý ý là sao..
Trần Anh Khoa
2 cậu là .. ??
Nhân vật phụ
Con trai cả và con thứ hai của bá hộ Nguyễn, sao cậu đám kêu là đứa, là thằng? /chỉ Tr. Sơn/
Trường Sơn nhịn hết nổi định mở miệng ra "táp" thằng gia nhân một cái vì nói chuyện quá coi thường người khác thì bị Sơn Thạch hiểu ý mà cản lại
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Thôi.. /vỗ lưng Tr. Sơn/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Sao anh nói chuyện kì vậy? 2 đứa em cũng là con người bình thường chứ có phải thần hay tiên gì đâu mà phải để cho người ta kính nể tôn thờ /đứng dậy/
Nhân vật phụ
Dạ.. con xin lỗi 2 cậu ..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Thôi, em về nhá? /nhìn Khoa, vẫy tay/
Trần Anh Khoa
/Ngại/ à.. ừ..
Trần Anh Khoa
"Ánh mắt của thằng nhóc này.. nó cứ mang lại cảm giác nhẹ nhàng khó nói thật .."
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Chiều gặp lại nha Sơn! Nhớ tới đó /nhìn Sơn từ xa/
Lê Trường Sơn
Ừ! /gằn giọng/
Vừa khuất bóng 2 cậu, Tr. Sơn liền quay qua bày tỏ nổi niềm của mình với Khoa ngay
Lê Trường Sơn
2 đứa mình không cùng đẳng cấp với nó đâu..
Lê Trường Sơn
Tốt nhất là không có nên giao du với tụi nó làm gì.. Tụi mình chỉ là trôi sông lạc chợ, còn tụi nó là lá ngọc cành vàng của cha của mẹ, sao tụi mình chơi chung với nó được /than thở/
Lê Trường Sơn
Ngay từ đầu nó nói nó là con của bá hộ làng này là được rồi.. đỡ phải tốn thời gian nói chuyện
Trần Anh Khoa
Sao anh nói vậy
Trần Anh Khoa
Họ cũng đâu có kiêu căng hay kiêu ngạo khoe khoan gì về gia phả của mình đâu, với lại em thấy họ sống đàng hoàng lắm, nhất là cách nói chuyện của cậu em kìa, chắc hẳn họ được dạy dỗ đàng hoàng lắm ..
Bên 2 cậu con trai của phú ông
Nguyễn Huỳnh Sơn
Chào mẹ.. chào dì con vừa về /cúi đầu/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Chào mẹ, chào dì
Huỳnh Thúy Du (mẹ Sơn)
/nhón lên xoa đầu Sơn/ Ngoan quá..
Huỳnh Thúy Du (mẹ Sơn)
Chắc sáng giờ con mệt rồi đúng không? vào ăn cơm lẹ đi không ngụi đó con trai /nhìn Sơn cười/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Con có làm gì đâu mà mệt.. với lại con no rồi
Nguyễn Huỳnh Sơn
/Vô phòng/
Huỳnh Thúy Du (mẹ Sơn)
Cái thằng này ..
Cao Ngọc Mỹ (mẹ Thạch)
À Thạch nè
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Bỏ vô phòng vì biết trước được là mẹ sẽ nói việc gì/
Chuyện là mấy hôm nay cả nhà cứ ép buộc cậu lấy vợ, trong khi anh đã nói là từ chối biết bao nhiêu lần rồi, nhưng họ vẫn cố chấp mà dùng lời nói lí lẽ ép buộc cậu
Cha và mẹ định bụng gả Ngọc Dương, con gái thầy đồ nổi tiếng ở đầu làng, Ngọc Dương ngoan hiền lại giỏi biệc bếp núc nên được rất nhiều người ưng ý mà hỏi cưới cô
Nhưng cô lại từ chối tất cả vì trong lòng đã có ý trung nhân là Sơn Thạch, cậu cả nhà phú ông đây, nhưng tiếc cho cô rằng là Sơn Thạch đây lại không ngó ngàng để ý gì đến cô, dù cô đã cố gắng lấy lòng anh bằng mọi cách ..
Chiều đó, Thạch và Huỳnh Sơn định ra gốc cây cổ thụ vì đã hứa với Khoa và Tr. Sơn rằng là sẽ đến đó, nhưng ai mà có dè, chiều đó cha của 2 cậu mời Ngọc Dương đến ăn cơm chiều rồi giữ chân 2 cậu ở nhà không cho đi chơi mà bắt ở lại tiếp "khách quý"
Ngọc Dương
Dạ .. con chào gia đình mình ạ .. /rón rén đi vào từ từ/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
"Chết thiệt chứ .."
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Đứng kế bên bộ ghế gỗ dùng tiếp khách/
Nguyễn Huỳnh Sơn
/Đứng kế Thạch/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Vợ anh đến kìa .. /nhịn cười, chọc ghẹo/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Cái thằng này, tin tao cho một trận không?
Nguyễn Cao Kỳ (Phú ông)
Hai cái đứa này .../lẫm bẩm/
Nguyễn Cao Kỳ (Phú ông)
À.. con ngồi đây nha /đưa tay qua ghế bên kia/
Ngọc Dương
À.. dạ bác.. /đợi ông bà ngồi hết rồi mới ngồi/
Dương lễ phép đứng đợi ông, bà cả, bà hai ngồi rồi mới dám ngồi nhưng ông bá hộ lại nghĩ rằng con bé này do ngại mà không dám ngồi xuống bàn ăn
Nguyễn Cao Kỳ (Phú ông)
Mày kéo ghế ra cho khách ngồi coi Thạch? Sao để người ta đứng vậy con? /nhìn Thạch/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Chết anh hai rồi ... hahhaha.. /nhịn cười, nói nhỏ với Thạch/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Chắt lưỡi/ ..
Ngọc Dương
/Thấy Thạch bực bội nên liền từ chối khéo/
Ngọc Dương
À.. thôi bác ạ.. cháu tự ngồi được .. /liền ngồi xuống bàn/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Đó, vậy đi cho lẹ không .. /cằn nhằn/
Nguyễn Cao Kỳ (Phú ông)
Thằng này, muốn ăn đập hả?
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Chịu đựng/
Ngọc Dương
/Nhìn Thạch rồi có chút buồn/
Bàn ăn lúc này còn 2 chỗ, 1 bên là ngồi kế Ngọc Dương, còn một bên thì ngồi kế bà cả, đương nhiên theo đúng ý ông Cao Kỳ là Sơn Thạch sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông rồi ngồi kế phu thê, vợ tương lai của mình.. nhưng chắc không đúng ý ông rồi ..
Cao Ngọc Mỹ (mẹ Thạch)
Nè ngồi đi Sơn, cho anh hai con ngồi bên kia với chị .. /kéo ghế ra cho Sơn vào/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
/Liền nhảy vô dành ghế ngồi/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Bữa nay tự nhiên con muốn ngồi kế mẹ quá à.. sáng giờ không hiểu sao con nhớ mẹ lắm luôn á.. /gấp 1 miếng đồ ăn vào chén của mẹ rồi nịnh bợ/
Cao Ngọc Mỹ (mẹ Thạch)
Mày khéo miệng y như cha mày .. /cười/
Nguyễn Huỳnh Sơn
Thế con ngồi đâu ?..
Ngọc Dương chủ động kéo ghế ra cho em Huỳnh Sơn vào ngồi kế mình vì cô biết rằng cậu cả Sơn Thạch chả ưa gì cô .. lòng có đôi chút buồn nhưng không sao vì em của Sơn Thạch là một người rất dễ thương và gần gủi, mỗi lần nói chuyện với Sơn đều cảm thấy rất yêu đời, chính Ngọc Dương còn công nhận điều đó
Ngọc Dương
Nè.. em không thấy phiền thì qua đây ngồi với chị đi ..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Vânggg, ngồi đâu mà chả được, cuối cùng đồ ăn vẫn vào bụng hết thôii /hớn hở vì quá đói/
Nguyễn Cao Kỳ (Phú ông)
Haizzz... /Khó xử/
Bên chỗ Trường Sơn và Khoa thì lại cảm thấy rất trông vắng và bực mình khi bị 2 cậu con nhà phú ông cho leo cây, rõ ràng là rủ người ta hẹn người ta ra đây trước mà mại thất hứa đợi cả 2 chờ đợi họ cả tiếng đồng hồ như vậy ....
Lê Trường Sơn
Trời .. ngồi đây 1 hồi chắc bị muỗi cắn chết luôn /quạu/
Trần Anh Khoa
Hay đợi chút đi ha.. chắc xíu nữa họ tới á .. /kiên nhẫn/
Lê Trường Sơn
Mày giỏi thì đợi đi, tao hết kiên nhẫn rồi đó ! /đứng dậy rời đi/
Trần Anh Khoa
Ê.. sao bỏ em /chạy theo/
Ngày hôm sau, 2 cậu đến đình hỏi thăm tìm lại 2 người bạn nhỏ mình vừa mới quen ngày hôm qua để xin lỗi việc thất hứa.. để người ta phải trông ngóng chờ đợi
Thì biết tin là mới sáng sớm thì bọn họ đã dọn đồ và lên xuồng đi đến nơi khác để trình diễn tài nghệ của mình rồi ..
cả 2 cậu đều có chút hụt hẫng và tội lỗi khi đã để họ phải chờ mình trong thất vọng như vậy ..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Chú có biết 2 người đó đi đâu tiếp không ạ ? /gặn hỏi/
Nhân vật phụ
Hình như.. tôi nghe nói họ đến làng Mộc ở kế bên đó ..
Nhân vật phụ
Mà 2 cậu hỏi để làm gì ?..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Không có gì đâu .. tôi cảm ơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Em còn chưa nói chuyện được hết với cậu Anh Khoa mà ..
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Rồi mày than với tao chi?
2 người ngồi bên bến sông đã từng có chiếc xuồng của họ đậu lên mà than thở
Nguyễn Cao Sơn Thạch
"Phải chi lúc chiều hôm qua mình thẳng thắn hơn, từ chối tiếp khách để ra đây là được rồi..."
Tua lại buổi trưa nói chuyện của 4 người dưới gốc cây hôm qua..
Nguyễn Huỳnh Sơn
/Lỡ chạm phải ánh mắt của Khoa/
Chỉ mới lỡ đụng trúng ánh mắt của người ta thôi mà cậu Sơn nhà ta đã bị hốp hồn đi mất rồi .. Sơn khựng lại nhìn em say đắm rồi bắt đầu 2 tay mất kiểm soát, định vồ lấy cái má xinh xắn của Khoa để hôn lên nó thì may mà tỉnh kịp ..
Lê Trường Sơn
Làm gì nhìn thằng Khoa dữ vậy ?
Lê Trường Sơn
Ê ? /xua tay trước mặt Sơn/
Trần Anh Khoa
Hả? /để ý, nhìn Sơn/
Trần Anh Khoa
Cậu sao vậy ?
Nguyễn Huỳnh Sơn
/Tỉnh hồn/
Nguyễn Huỳnh Sơn
À à.. không có gì...
Nguyễn Huỳnh Sơn
/Tim đập thình thịch.. liên hồi/
Vì ánh mắt cướp hồn đó của em mà đã khiến người có tấm lòng ấm áp như Sơn rung động, đem lòng thương nhớ hình bóng và nụ cười của em ..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Bực mình thiệt chứ ..
Nguyễn Huỳnh Sơn
Anh hai.. hay mình tìm lại họ đi? /quay qua nhìn Thạch/
Nguyễn Cao Sơn Thạch
Nghĩ sao vậy?, bước nửa chân ra khỏi nhà thôi là bị mẹ với dì bắt gia nhân theo dỗi rồi, thì sao mà đi tìm họ được.
Nguyễn Huỳnh Sơn
... /Buồn rầu/
Comments
Amy
j vậy định kaysoo hả
2025-06-07
1
Amy
người bé tí mak sao nói bánh ú
2025-06-07
0
mie
chị một mình em chỉ một mình e nết ngang nhưng xinh đẹp
2025-07-13
2