[ TF Gia Tộc ] Ánh Sáng Trong Bóng Tối
Chương 4
Khi cả nhóm từ tầng hầm và phòng áp mái quay lại phòng khách, họ đặt chiếc hộp gỗ và cuốn sổ tay lên bàn. Câu chuyện về “Lâm Yên Chi” được kể lại, và mọi người dần hiểu rằng bài hát có thể chính là chìa khóa để mở chiếc hộp
Lý Gia Sâm
Để tui thử nhe. Sao nảy tự tin lắm mà giờ thấy nó nhụt chí lại rồi:)
Lý Gia Sâm đặt tay lên cây đàn piano cũ trong góc phòng. Ngụy Tử Thần nhắm mắt, hồi tưởng, và từ từ miêu tả những âm thanh mơ hồ trong giấc mơ. Giai điệu dần dần vang lên, dịu dàng mà u sầu, như tiếng vọng của quá khứ
Chiếc hộp gỗ bỗng phát ra một tiếng “tách” nhỏ, và nắp hộp từ từ bật mở.
Không khí trong phòng như đông cứng lại khi chiếc nắp hộp gỗ từ từ hé mở, phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng. Mọi ánh mắt dồn vào bàn tay đang run rẩy của Trần Tư Hãn, người đang cẩn thận nâng nắp lên.
Bên trong, một món đồ xuất hiện – một chiếc vòng cổ bằng bạc, với mặt dây hình giọt nước được chạm khắc tinh xảo. Nhưng điều đặc biệt nằm ở bên trong giọt nước: một dòng máu đỏ thẫm, vẫn còn sống động, như vừa được nhỏ vào cách đây không lâu.
Vương Lỗ Kiệt
Cái quái gì vậy??
Vương Lỗ Kiệt là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc
Dương Bác Văn tiến gần hơn, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Dương Bác Văn
Nhưng làm sao nó có thể còn tươi như vậy sau từng ấy thời gian? Chuyện này không bình thường.
Quan Tuấn Thần cúi người xuống, cẩn thận quan sát mặt dây chuyền. Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên làm dòng máu trong giọt nước lóe lên màu đỏ rực. Anh cất giọng chậm rãi, như đang cố ghép các mảnh ghép trong đầu
Quan Tuấn Thần
Đây không phải một món đồ bình thường. Có lẽ… nó là thứ đã gắn kết linh hồn của cô ấy với thế giới này.
Ngụy Tử Thần đứng như chết trân, ánh mắt không rời khỏi chiếc vòng cổ. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng cậu.
Trương Quế Nguyên
Nhưng tại sao lại là máu? Cô ấy đã làm gì để lưu lại thứ này?
Nhưng tại sao lại là máu? Cô ấy đã làm gì để lưu lại thứ này?” Trương Quế Nguyên hỏi, vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa tò mò
Trí Ân Hàm cầm cuốn sổ tay từ tầng hầm lên, lật nhanh qua các trang
Trí Ân Hàm
Đây rồi. Có một đoạn ghi chép nói về việc Lâm Yên Chi đã thực hiện một nghi thức cổ xưa. Bà ấy dùng máu của mình để phong ấn thứ gì đó, nhưng không nói rõ đó là gì. Bà chỉ viết rằng, ‘Nếu giọt máu bị mở ra, số phận sẽ thay đổi mãi mãi.
Tả Kỳ Hàm
Ý em là… thứ này không chỉ để siêu thoát cô ấy mà còn liên quan đến một lời nguyền hay thứ gì đó lớn hơn?
Trần Dịch Hằng
Nếu máu này là một phong ấn, thì việc chúng ta mở chiếc hộp có thể đã kích hoạt điều gì đó. Linh hồn của bà ấy muốn chúng ta giúp siêu thoát, nhưng có lẽ còn một lý do sâu xa hơn.
Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh quét qua căn phòng. Ngọn nến trên bàn chợt rung rinh, và bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ xuất hiện, đứng ngay giữa phòng khách
Mọi người đều cứng người lại, không ai dám thở mạnh. Người phụ nữ có dáng vẻ mảnh mai, mái tóc dài phủ xuống lưng, nhưng khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng sợ. Đôi mắt cô ấy đỏ rực, nhìn thẳng vào Ngụy Tử Thần
Lâm Yên Chi
Cuối cùng… các người đã tìm thấy nó.
Giọng nói vang lên, như vọng lại từ một nơi rất xa
Dương Hàm Bác
Lâm Yên Chi. Chiếc vòng cổ này là gì? Và tại sao nó lại quan trọng với bà đến vậy?
Dương Hàm Bác cất tiếng, giọng anh trầm nhưng đầy cẩn trọng.
Người phụ nữ lặng đi trong giây lát, rồi từ từ cất tiếng
Lâm Yên Chi
Nó không chỉ là chìa khóa để ta rời khỏi thế giới này. Máu của ta phong ấn một tội lỗi. Một tội lỗi đã kéo dài qua nhiều thế hệ.
Cả nhóm nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc. Ngụy Tử Thần nuốt khan, lấy hết can đảm để lên tiếng
Nguỵ Tử Thần
Tội lỗi gì? Bà muốn chúng tôi làm gì với chiếc vòng cổ này?
Người phụ nữ nhìn anh, đôi mắt dần trở nên dịu dàng hơn
Lâm Yên Chi
Thả ta đi. Nhưng các người phải phá vỡ phong ấn. Chỉ khi đó, mọi thứ mới kết thúc. Nhưng hãy cẩn thận… vì sự thật bên trong chiếc vòng sẽ thay đổi cuộc đời các người mãi mãi.
Không khí trong phòng nặng nề, như thể mỗi lời nói của cô ấy đều chất chứa một bí mật lớn
Quan Tuấn Thần nghiến răng, nhìn mọi người xung quanh
Quan Tuấn Thần
Vậy là chúng ta không chỉ giải quyết vấn đề của linh hồn này, mà còn phải đối mặt với những gì mà chiếc vòng cổ phong ấn. Quyết định thế nào đây?
Mọi người đều im lặng, cân nhắc lời của Tuấn Thần
Trần Tuấn Minh
Em nghĩ…Nếu chúng ta đã đi xa đến vậy, thì không thể dừng lại. Phong ấn này cần được phá vỡ, dù hậu quả thế nào đi nữa.
Ngụy Tử Thần nhìn chiếc vòng cổ, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. Anh hít một hơi sâu, rồi gật đầu
Nguỵ Tử Thần
Chúng ta làm thôi. Giúp cô ấy siêu thoát. Và đối mặt với sự thật.
Không khí trong căn phòng vẫn căng thẳng khi ánh sáng từ chiếc vòng cổ tỏa ra, như đang chờ đợi một quyết định cuối cùng
Quan Tuấn Thần cất giọng, phá tan sự im lặng
Quan Tuấn Thần
Chúng ta cần phải làm rõ chuyện này. Giúp đỡ một linh hồn không chỉ là chuyện nhân đạo, mà còn có thể ngăn ngừa những rắc rối lớn hơn xảy ra sau này.
Ngụy Tử Thần gật đầu, giọng anh trầm thấp nhưng đầy kiên định
Nguỵ Tử Thần
Đúng vậy. Dù chuyện này không thuộc nhiệm vụ chính của tổ chức, nhưng chúng ta đã ở đây, và không thể nhắm mắt làm ngơ.
Dương Hàm Bác
Nếu cô muốn chúng tôi giúp, ít nhất cô phải đảm bảo rằng sẽ không có hậu quả gì vượt ngoài tầm kiểm soát
Lâm Yên Chi
Ta chỉ muốn được siêu thoát, không muốn làm hại bất kỳ ai. Phá phong ấn này, các người sẽ tìm thấy thứ đã bị giấu đi – nhưng nó không liên quan gì đến tổ chức của các người. Hãy tin ta.
Dương Bác Văn
Nếu đã vậy thì còn chần chừ gì nữa? Dù sao cũng chẳng ai muốn cô ấy lảng vảng quanh đây mãi.
Lâm Yên Chi ra hiệu cho cả nhóm tiến lại gần. Giọng nói của cô nhẹ như gió
Lâm Yên Chi
Các người chỉ cần đặt tay lên chiếc vòng. Hãy để năng lượng của các người kích hoạt lời nguyền.
Lâm Yên Chi
Nhưng hãy nhớ, phong ấn này được tạo ra bởi một mảnh linh hồn của ta, nên nó có thể sẽ… mang đến những ký ức không mong muốn.
Trương Quế Nguyên
Thà là như thế còn hơn là phải sống trong sợ hãi vì cái hộp này đấy
Sau lời nói của Trương Quế Nguyên mọi người lần lượt đặt tay lên chiếc vòng. Một luồng sáng nhàn nhạt bắt đầu lan tỏa từ chiếc vòng cổ, dần chuyển thành ánh đỏ rực. Không khí trong phòng thay đổi – lạnh lẽo, ngột ngạt, như thể mọi hơi thở đều bị hút ra
Quan Tuấn Thần
Giữ vững tinh thần nhé!!
Rồi đột ngột, ánh sáng từ chiếc vòng phát nổ thành hàng ngàn mảnh nhỏ, bao trùm cả căn phòng trong một luồng sáng chói lòa.
Khi ánh sáng lắng xuống, chiếc vòng cổ giờ đây chỉ còn là một sợi dây trống rỗng. Trong hộp, một vật thể kỳ lạ xuất hiện – một chiếc gương nhỏ với viền bạc được chạm khắc tinh xảo, tỏa ra luồng sáng yếu ớt.
Chiếc gương phát ra tiếng rên rỉ nhẹ, như thể nó đang sống. Cả nhóm lùi lại, sự sợ hãi và kinh ngạc hiện rõ trên từng khuôn mặt
Tả Kỳ Hàm
Đây… đây là cái gì?* hỏi, giọng cô run rẩy*
Lâm Yên Chi giờ đây đã trong suốt hơn, chỉ tay về phía chiếc gương
Lâm Yên Chi
Đó là một phần ký ức của ta. Chiếc gương này chứa đựng những điều mà ta không muốn ai biết – nhưng cũng là thứ khiến ta không thể siêu thoát. Ta cần các người phá hủy nó.
Trần Tuấn Minh xen vào, ánh mắt lấp lánh sự nghi hoặc.
Trần Tuấn Minh
Nếu chiếc gương này chứa ký ức của cô, thì liệu chúng ta có thể nhìn thấy chúng trước khi phá hủy không? Có gì đó không ổn.
Lâm Yên Chi im lặng, đôi mắt cúi xuống như đang che giấu điều gì đó
Quan Tuấn Thần bước tới, ánh mắt sắc lạnh
Quan Tuấn Thần
Nếu đây thực sự là cách để cô siêu thoát, chúng tôi sẽ giúp. Nhưng nếu chiếc gương này mang đến nguy hiểm, thì cô cần nói rõ mọi thứ ngay bây giờ.
Lâm Yên Chi ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sự đau khổ
Lâm Yên Chi
Ký ức trong gương không chỉ thuộc về ta. Nó liên quan đến một bi kịch xảy ra trong căn biệt thự này nhiều năm trước – nơi mà những người vô tội đã mất mạng vì tham vọng của một kẻ điên cuồng. Ta không có đủ sức để kể lại, nhưng nếu các người nhìn vào gương, các người sẽ biết.
Không ai dám chạm vào chiếc gương, nhưng ánh sáng từ nó bắt đầu lan tỏa, như thể nó tự ý muốn thu hút sự chú ý của mọi người. Hình ảnh lờ mờ xuất hiện trong mặt gương – một căn phòng khác trong biệt thự, nơi một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm dao và một quyển sách cổ.
Trương Dịch Nhiên
Kẻ này là ai??* không rời mắt khỏi gương*
Lâm Yên Chi
Hắn là kẻ đã phong ấn linh hồn ta
Lâm Yên Chi
Hắn đã dùng máu và ký ức của ta để tạo ra một nghi thức hắc ám. Các người phải tìm đến căn phòng đó và tiêu hủy quyển sách – chỉ khi đó, mọi thứ mới thực sự kết thúc.
Cả nhóm nhìn nhau. Một nhiệm vụ bất ngờ vừa xuất hiện, nhưng không ai tỏ ra lùi bước
Quan Tuấn Thần
Được. Nếu đó là cách duy nhất, chúng tôi sẽ làm. Nhưng cô phải giữ lời – khi xong chuyện này, cô phải hoàn toàn rời khỏi thế giới này.* kiên quyết*
Lâm Yên Chi cúi đầu, đôi mắt ánh lên tia hy vọng
Lâm Yên Chi
Được. Ta xin thề.
Không khí trong phòng trở nên đặc quánh khi cả nhóm tiếp tục quan sát chiếc gương. Hình ảnh người đàn ông trong gương – kẻ từng thực hiện nghi thức phong ấn Lâm Yên Chi – dần trở nên rõ nét hơn. Khuôn mặt ông ta, dù nhăn nheo, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy tham vọng và sự điên cuồng
Dương Hàm Bác nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc
Dương Hàm Bác
Nếu ông ta là người đã phong ấn cô, thì tại sao lại xuất hiện trước chúng ta, cố tình bịa đặt rằng cô là linh hồn tàn độc?
Lâm Yên Chi thở dài, giọng cô mang theo nỗi buồn vô hạn
Lâm Yên Chi
Hắn muốn bảo vệ bí mật của mình. Phong ấn này không chỉ là để giam giữ ta – mà còn là cách để hắn cất giấu tội ác của mình. Hắn đã giết rất nhiều người trong biệt thự này, dùng máu và linh hồn của họ để tạo nên quyền năng cho chính hắn. Phong ấn ta chỉ là cái cớ.
Tả Kỳ Hàm
Nhưng tại sao hắn không trực tiếp phá hủy ký ức trong chiếc gương này? Nếu hắn sợ bị lộ, đây đáng lẽ phải là việc đầu tiên hắn làm
Lâm Yên Chi
Chiếc gương này là nơi lưu giữ mảnh linh hồn cuối cùng của hắn. Nếu nó bị phá hủy, mọi quyền năng và bảo vệ mà hắn tự tạo ra sẽ sụp đổ. Ta không thể tự phá hủy nó vì phong ấn được gắn liền với ta, nhưng các người thì có thể.
Comments