Có bao nhiêu phần trăm một giấc mơ sẽ trở thành sự thật?
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, phá vỡ sự tĩnh mịch vốn đang yên phận trong căn phòng nhỏ.
Vẫn rút đầu trong chăn, Trương Cực quơ tay cố tìm kiếm vật thể đang phát ra tiếng động. Nhưng vì không có tầm nhìn mà tay hắn chỉ với hụt vào khoảng không trống rỗng.
Rốt cuộc, hắn vẫn phải dời mình khỏi tấm chăn bông mềm mại. Trương Cực dùng ngón tay ấn mạnh vào công tắc phía sau mặt kim loại màu bạc tráng men. Chiếc đồng hồ cũng hiểu ý mà im lặng ngay sau đó. Rồi hắn uể oải dựng thân thể khỏi chiếc giường ấm áp.
Bây giờ đã là giữa tháng mười một, tiết trời ngày càng se lạnh. Hắn kéo tấm rèm nhung đang che lấp đi ô cửa sổ bên cạnh, với mong muốn tìm được chút nắng ấm, nhưng vô ích.
Những buổi sáng của ngày lập đông ảm đạm đến nỗi ánh mặt trời yếu ớt chẳng thể lọt qua khe cửa sổ.
Rõ ràng là rất lạnh, nhưng cái cảm giác bức bối, ngột ngạt lại bám đầy trên khuôn mặt và sau gáy, khiến hắn vô thức đưa tay chạm vào làn da của mình.
Những giọt mồ hôi lăn xuống, phủ trên vầng trán, thấm cả vào viền cổ áo trước ngực.
Trương Cực
Lại là một cơn ác mộng nữa.
Trương Cực thở dài, vò đầu lẩm bẩm một cách mệt mỏi. Không hiểu vì sao dạo gần đây hắn rất hay gặp ác mộng. Có lẽ là vì áp lực của năm cuối cấp ba chăng? Hắn tự trấn an mình như vậy. Kì lạ là mấy giấc mơ này lại khá giống nhau. Khi thì ở biển, hoặc ở trong rừng, ở giữa thành thị, ở một nơi nào đó vắng bóng người, hắn luôn bị một con sói rượt đuổi, rồi bị xé xác. Dù chỉ là mơ, nhưng nếu nó lặp đi lặp lại thì cũng chẳng dễ chịu chút nào.
NPC Nữ
Trương Cực, có định dậy không hả, sắp muộn rồi đó!!!
Giọng nói quen thuộc của mẹ vọng lên từ dưới nhà khiến hắn sực tỉnh. Trương Cực ngước lên nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đậm màu cổ điển. Kim đồng hồ đã điểm bảy giờ năm phút. Tháng này, hắn đã đi học muộn hai lần, nếu muộn thêm lần nữa chắc chắn sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm. Đây không phải lúc suy nghĩ về một giấc mơ tầm thường nào đó nữa. Hắn còn hàng tá việc phải lo.
Trương Cực
Vâng, con xuống ngay.
Trương Cực trả lời mẹ, bằng âm lượng chắc chắn bà có thể nghe thấy. Hắn vội vã mặc chiếc áo đồng phục treo trên giá, rồi khoác thêm một lớp áo khoác lông vũ sậm màu, dán thêm cả miếng dán giữ nhiệt. Những hôm thời tiết khắc nghiệt thì việc kiểm tra đồng phục sẽ không quá chặt chẽ. Ngay khi xuống đến tầng một, hắn chỉ thuận tay cầm theo bịch bánh mì nướng, rồi lập tức lao về phía cổng chính, bỏ qua cánh cửa phòng ăn vẫn đang hé mở như chờ đợi. Mùi đồ ăn nóng hổi ập đến như thể muốn ngăn hắn rời đi, đáng tiếc rằng hắn chẳng còn thời gian mà thưởng thức.
Trương Cực
Con đi luôn đây ạ.
NPC Nữ
Chờ đã, Trương Cực còn...
Người mẹ chưa kịp nói hết câu, âm thanh chốt cửa sắc bén đã vang lên, bà chỉ còn biết thở dài.
NPC Nữ
Thằng nhóc hấp tấp này, đã mất công làm cơm hộp cho nó rồi mà.
Hộp cơm hình chữ nhật vừa mới bị bỏ quên vẫn đang toả ra hơi nóng, ấm áp và ngọt ngào, tựa như không thuộc về thế giới lạnh lẽo này.
Vừa bước chân ra khỏi nhà, Trương Cực đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của đợt gió mùa. Cơn gió thổi qua tựa một bậc thầy kiếm thuật tung những nhát chém điêu luyện về phía đối thủ. Từng cơn gió lạnh lùng xuyên qua lớp áo, cứa mạnh vào làn da và chạm đến từng dây thần kinh cảm giác, chẳng mảy may quan tâm đối phương cảm thấy như nào. Gió rít bên tai đến nhức buốt, thật giống như đang thủ thỉ mấy lời tàn nhẫn. Trương Cực hối hận ôm chặt lấy bả vai run lập cập. Nếu biết trước lạnh như này đầu tháng hắn đã đăng kí đi xe buýt của học viện cho rồi.
Người bí ẩn
Này, cậu ổn chứ? Run lẩy bẩy kìa.
Giọng một người con trai vang lên ngay sát tai. Trương Cực theo phản xạ mà quay lại. Ở đó là một chàng trai. Chiều cao và độ tuổi có lẽ ngang bằng cậu. Mái tóc xám tro như hoà làm một với khí trời. Khuôn mặt toát lên vẻ tri thức và thông tuệ. Thấy hắn tròn mắt, hắn ta nghiêng đầu rồi cười thân thiện, bàn tay dơ năm ngón từ từ chuyển động.
Người bí ẩn
Chào buổi sáng.
Trương Cực
Chào... buổi sáng.
Trương Cực vô thức đáp lại, đồng thời cố lục tìm dữ liệu về chàng trai trước mặt trong kí ức, nhưng hoàn toàn không có kết quả.
Trương Cực
Ừm...à... cậu là ai vậy?
Đặng Giai Hâm
À, tớ là Đặng Giai Hâm. Cậu là học sinh lớp 12A3 nhỉ? Từ hôm nay, tớ là bạn cùng lớp với cậu.
Trương Cực
" Từ hôm nay? Giờ là giữa tháng mười một rồi mà? "
Những câu hỏi ấy như được viết trên khuôn mặt Trương Cực. Giai Hâm có lẽ đã nhận ra biểu cảm khó hiểu đó, nên không chờ đợi phương hỏi, hắn ta tiếp tục giải thích.
Đặng Giai Hâm
Tớ là học sinh mới. Hôm nay tớ sẽ chuyển vào lớp cậu. Rất vui được làm quen. //chìa tay về phía trước//
Trương Cực ngập ngừng trước đôi bàn tay đang chờ đợi mình, nhưng rốt cuộc hắn vẫn nắm lấy nó.
Comments
𝒉𝒂𝒏𝒏𝒂ᥫ᭡
tgia chuyên văn hả
2025-01-03
1