Livestream Siêu Kinh Dị -- Tên Em Là Gì?
«02» Bà Lão (2)
Trời không mưa, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Chưa kịp để Thiểu Nhược định thần, trên trời sấm nổ ầm ầm, lại bất ngờ giáng xuống một tia sáng bắt mắt.
Cũng vì thế mà gương mặt trắng bệch, nếp nhăn chằn chịt khắp mọi nơi của bà lão hiện rõ mồm một.
Bà lão nhìn Thiểu Nhược, ánh mắt như muốn nói lên điều gì đó chất chứa.
Nhưng gương mặt lại gập ghềnh, nhăn nheo đầy vẻ bất an, như thể mỗi lời sắp thốt ra đều đè nặng tâm can.
Khi bà mở miệng, giọng nói lạc đi, run rẩy như một làn gió yếu ớt cố gắng thoát ra giữa cơn bão.
Bà Lão
Việc gì phải đến đây chứ?
Bà Lão
Không tốt, không tốt chút nào!
Thiểu Nhược im lặng, ngẩng đầu nhìn con hẻm tối om phía sau lưng bà ta một hồi lâu, không nói gì.
Bà Lão
Ngoan ngoan, nghe lời mà trở về nhà đi.
Thiểu Nhược không đáp, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người.
Lách qua người bà lão, không chút mảy may liếc nhìn.
Khi cô quyết định cong giò bước vào con hẻm u ám, bà lão ở phía sau lặng lẽ dõi theo.
Ánh mắt bà ta đờ đẫn, như thể thấy điều gì đó không thể tin được.
Khiến thần trí bà ta như lạc vào một cõi khác, hồn bay phách lạc.
Không có sự cản trở, Thiểu Nhược thành công tìm đến lối đi dẫn vào một tòa nhà bỏ hoang.
Đồng thời mặc kệ không khí kinh dị, cổ quái mà người đời hay đồn thổi.
Đột nhiên, một tiếng "bốp" vang lên từ một góc tối nào đó, vỡ tan sự tĩnh lặng.
Bà Lão
Cháu cầu cháu thỉnh của bà, lần sau đừng có chạy lung tung nữa nha...
Thiểu Nhược
[Cái quỷ gì vậy, sao bà ta lại...]
Thiểu Nhược quay đầu lại, ánh mắt chạm phải con búp bê vải cũ kỹ trên tay bà lão.
Đôi mắt búp bê đã mờ, lớp vải bọc bên ngoài nhuộm màu ố vàng, còn cả những đường chỉ rách nát như vết cắt cũ kỹ kia nữa.
Thiểu Nhược
[Tâm trí bà ta có vấn đề sao?]
Giống như vừa phát hiện ra có ai đó vẫn luôn nhìn mình, bà lão bất ngờ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt bà ta sâu hoắm, đen ngòm như hai hố tối xoáy vào đôi ngươi đen láy của Thiểu Nhược.
Bà ta khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến không khí thêm phần nặng nề.
Rồi đột nhiên, bà ta thì thầm một bài đồng dao xưa cũ.
Âm thanh khẽ khàng, lạ lùng như văng vẳng từ một nơi xa xăm nào đó.
Dù tầm mắt của bà vẫn không hề rời khỏi không gian phía trước.
Nhưng Thiểu Nhược lại có cảm giác bà lão đang nhìn thẳng vào cô, hoặc nhìn thứ gì đó bí ẩn đang ẩn nấp phía sau...
Comments