Sau khi thừa tướng bị mất mặt, cả triều đình chẳng còn ai đứng ra tấu chuyện nữa. Tưởng chừng buổi thượng triều này sẽ được kết thức sớm nào ngờ Lâm đại nhân lại đứng ra bẩm.
Thanh Ly vốn chẳng để ý mấy đến vị đại học sĩ vừa mới nhậm chức này, nghe bảo là cháu ngoại của nhà Độc cô nhưng chỉ là đứa cháu thuộc nhánh phụ. Nhưng đến khi cái tên kia được bật khỏi miệng Lâm Vệ Quân, nàng bất giác cứng người.
“Bẩm bệ hạ, Tây Hạ vừa gửi thư đến giao hảo, còn nhắc về chuyện chuộc con tin”
Con tin mà Lâm đại nhân nhắc đến chính là vị lục hoàng tử của Tây Hạ được đưa đến Đại Chiêu để tỏ ý giao hảo – Kỳ Ngọc. Đến nay đã đến Đại Chiêu được sáu năm.
“Thần cảm thấy việc giữ một vị hoàng tử thất sủng thì chúng ta nên đưa yêu cầu cho Tây Hạ cống nạp cho nước ta, như thế lại càng có lợi hơn” Lâm Vệ Quân rất tự tin mà đưa ra ý kiến. Khóe mắt không giấu được sự ngạo mạn.
“Ồ, ý của đại học sĩ là Đại Chiêu thiếu thốn đến mức cần một con tin để đổi cống nạp rồi sao” Giọng nói lánh lót như tiếng chim, nhưng lại chứa đầy sự chế nhạo. Thanh Ly nhẹ bước quay mặt hướng về phía Lâm đại nhân, nàng cười mĩm châm chọc, mắt phượng sắc lạnh quét qua người đối diện. Một thân triều phục đứng đầu bá quan, khí thế áp người.
Cả đại điện đột nhiên im bặt đi, chẳng ai bảo ai nhưng họ đều cố tình hay vô ý mà tập trung toàn bộ chú ý lên người trưởng công chúa. Ai trong số họ cũng thay Lâm Vệ Quân lạnh gáy bởi vị kia từ khi được đưa đến Đại Chiêu thì luôn được bảo hộ dưới danh Hạ Hầu gia nhưng ai cũng biết đó là ý của trưởng công chúa.
Hạ Hầu Khí nhìn thấy ánh mắt sắt lạnh của cháu gái mình thì liền hiểu vị đại học sĩ kia đã triệt để chạm đến vảy ngược của nàng rồi.
“Bệ hạ, thần cho rằng Tây Hạ đã đưa lục hoàng tử đến Đại Chiêu để tỏ ý giao hảo nhưng giờ lại nhắc đến chuyện chuộc về phải chăng đây là muốn cắt đứt mối liên giao hai nước”
“Thêm vào đó nội chiến bên Tây Hạ đang rất gay gắt bây giờ bên chúng ta nắm lục hoàng tử trong tay chưa biết chừng tương lai lại là một lá bài tốt” Hạ Hầu Khí đứng giữa điện, ý tứ không thả người rất rõ ràng nhưng lại phân tích tình hình rất thực tế.
“Hạ thần lại nghĩ khác Hạ Hầu tướng quân, người đưa thư ra ý muốn chuộc lần này là tam hoàng tử Tây Hạ người đang giữ thế thượng phong trong cuộc nội chiến, nếu lần này chúng ta giao trả vị kia thì tam hoàng tử bên đó sẽ nợ chúng ta một ân tình”
“Sau đó chúng ta lại xuất binh phò trợ tam hoàng tử đến khi đại cuộc đã định thì Tây Hạ có thể trở thành một đồng minh của nước ta” Độc Cô Minh như hồ rình mồi, chờ khi Hạ Hầu Khí vừa dứt câu, ông ta liền nhảy vào.
Ha hóa ra đây mới là mục đích của ông ta. Thanh Ly thu hết dáng vẻ cao ngạo cùng thách thức của Độc Cô Minh vào mắt.
“Chỉ một Tây Hạ nhỏ bé còn cần Đại Chiêu xuất binh giúp dẹp yên nội loạn, thừa tướng đại nhân là quá xem trọng Tây Hạ hay quá xem thường binh lính Đại Chiêu ta đây” Vĩnh Hưng công chúa không vội không chậm chêm vào một câu cảm thán.
Độc Cô thừa tướng nheo mắt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, đôi mắt già nua không che nổi sự bất mãn.
“Thần không hiểu ý của trưởng công chúa, thần chỉ là lo nghĩ cho gấm vóc sơn hà Đại Chiêu, một hoàng tử thất sủng vô dụng đổi lấy ân tình trữ quân tương lai Tây Hạ, thần không cảm thấy có gì không thỏa đáng cả”
“Hay là trưởng công chúa có tư tâm với con tin đó nên mới ngăn cản việc này” lão già thừa tướng không giấu nổi nét cười mĩa mai của mình. Ông ta tự cho rằng mình đã nhìn thấu được Thanh Ly.
“Ha, thừa tướng có lẽ là do già cả nên chống quên, năm ấy chính là bổn công chúa đích thân dẫn quân dẹp yên Tây Hạ, con tin vô dụng mà thừa tướng nhắc đến cũng là món quà Tây Hạ dâng lên lấy lòng bổn cung”
“Đã là vật phẩm mua vui của bổn công chúa thì việc đi hay ở là do ta quyết định”
Thanh Ly nói rồi lại dừng giây lát, chầm chậm bước đến giữa đại điện đối mặt với thừa tướng. Nàng mĩm cười, môi đỏ giương lên tô điểm khuôn mặt sắc sảo nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiến cho thừa tướng bất giác lui về sau một bước.
Nàng bỗng quỳ xuống giữa điện, giọng nói trang nghiêm, mạnh mẽ trước sự ngỡ ngàng của bá quan.
“Bệ hạ thần cho rằng một Tây Hạ nhỏ bé không cần phí nhiều công sức như vậy, vừa hay giờ đây Tây Hạ nội chiến chưa định, Hộ Quốc công chúa Vĩnh Hưng xin chỉ dẫn quân dẹp loạn Tây Hạ mở rộng giang sơn Đại Chiêu”
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên, Hạ Hầu Khí cũng ngớ người, ông không nghĩ cháu gái của mình lại vì vị kia mà làm đến nước này. Có lẽ Độc Cô Minh cũng không nghĩ nàng sẽ trực tiếp xin chỉ như thế nên cũng đơ người vài giây.
Hoàng đế ngồi trên cao, nhìn đứa con gái của mình, ánh mắt có chút ảm đạm.
Thịnh Ngân thấy tình thế không ổn bèn nhanh chân đứng ra can ngăn.
“Bệ Hạ nhi thần nghĩ việc xuất binh đánh Tây Hạ là việc lớn cần ngồi bàn bạc kế sách kĩ lượng không cần vội ra quyết định. Tây Hạ giờ đây chiến sự liên miên, ngôi báu sau cùng rơi vào tay vị hoàng tử nào cũng là điều chưa biết”
“Nhi thần nghĩ việc có giao lại lục hoàng tử Tây Hạ hay không để sau hẳn bàn”
Thấy thế rất nhiều quan viên cũng hùa theo Tam hoàng tử mà khẩn hoàng thượng suy xét.
Vì thế nên bệ hạ đã cho kết thúc buổi thượng triều. Bá quan đồng loạt hành lễ cung tiễn bệ hạ rời điện. Thanh Ly là người đứng dậy đầu tiên, nàng liếc nhìn Lâm Vệ Quân một cái liền rời đi.
Updated 24 Episodes
Comments
Giang Tử
Trưởng Công chúa rất có khí phách, có chủ kiến. Tui thích à nha! Mà liệu công chúa sau này thích "con tin" không ta? Truyện hấp dẫn rồi đấy. Tui sẽ theo dõi tiếp!
2025-07-15
0