Chương 3: Lạc đường

Sáng sớm hôm sau, Huệ Băng dậy thật sớm, cô chuẩn bị trang phục, đầu tóc, ngắm qua ngắm lại thật kĩ trước gương. Thật không thể tránh khỏi vì đây là xu hướng chung của những người con gái mới lớn, rất ưa thích làm đẹp!

Cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng, giản dị, kết hợp với một chiếc quần bò ống loe. Tóc buộc cao, phía trước thả rơi vài sợi tóc mái, trông rất trong sáng. Nay chính là ngày nhập học mới của cô ở một ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè và thầy cô mới. Hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh cảm xúc của bản thân sau đó vớ lấy cặp sách chuẩn bị ra khỏi phòng thì đột nhiên ánh mắt Huệ Băng va vào chậu hoa tulip cô đặt ở cửa sổ trong phòng. Cô tiến lại chỗ chậu hoa, lấy tay xoa nhẹ chiếc mầm nhỏ, quay qua lấy một cốc nước rồi tưới cho nó. Mầm hoa được uống nước, lại được ánh nắng bình minh chiếu rọi vào tựa trao một luồng khí sống, khiến mầm cây như đang vươn mình một cách tươi mới và mạnh mẽ. Cảnh tượng trước mắt khiến cô nhớ lại sự việc tối qua. Lòng cô đôi chút bồi hồi, đăm chiêu về hình ảnh anh hàng xóm nhà kế bên.

Dẹp nhanh cái suy nghĩ của bản thân, cô quay lại với trạng thái ban đầu. Ra khỏi phòng, cô ăn sáng thật nhanh sau đó cùng ba mình ra xe để đến trường. Bước chân lên xe, cô hơi hồi hộp vì đây là lần đầu tiên cô chuyển trường ngay giữa học kì. Năm nay Huệ Băng lên lớp 10, mới học được một học kì, còn chưa kịp thân thiết với cái bạn cùng lớp ở trường cũ đã phải làm quen với một môi trường mới lạ lẫm hơn.

Xe vừa lăn bánh, cũng là lúc Hạ Tĩnh Minh đi chạy bộ về đến nhà. Thấy bóng xe vừa rời đi anh hơi nhướn mày thắc mắc sao nhà kế bên đi làm sớm vậy. Đúng lúc, Trang Mộng Linh đang quét lá ngoài cổng, thấy con trai chạy bộ về bà nói:

"Là nhà hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà chúng ta. Là một gia đình 3 người. Nghe bảo họ có một cô con gái năm nay vừa vào trung cấp. Mẹ đoán nay họ chở cô bé đi nhập học".

Hạ Tĩnh Minh không nói gì chỉ gập đầu đáp lại bà ý là đã hiểu. Bà lại nói tiếp:

"Qua thấy nhà họ lu bu công việc dọn dẹp quá, mẹ không dám sang chào hỏi vì sợ phiền. Chỉ mới nhìn qua mặt cặp vợ chồng chứ chưa thấy mặt mũi con gái họ. Chả biết vuông tròn ra sao. Ây da, để chiều mẹ thu xếp sang chào hỏi nhà bên!"

Nói xong bà cầm cây chổi vào nhà:"Mẹ vào chuẩn bị bữa sáng, con lên tắm rồi gọi bố dậy ăn sáng nhé"

Hạ Tĩnh Minh vâng một tiếng rồi nhìn lại con đường chiếc xe vừa đi. Nghĩ đến lời mẹ vừa nói 'chưa thấy mặt mũi con gái họ ra sao' mà chợt nở một nụ cười.

Nghĩ đến tối qua, khoảnh khắc cô ngước mặt lên nhìn anh với đôi mắt đẫm nước đó, chiếc đèn màu vàng trên đường phố chiếu vào khuân mặt tủi thân kia...cuối cùng anh cũng có thể nhìn rõ khuân mặt cô nhóc rồi. Là một cô bé mang nét đẹp khả ái, thanh tú, hài hoà. Vầng trán nhẵn, cao, đôi mắt có hồn, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi không quá mỏng mang nhẹ một màu hồng đào, cuối cùng là chiếc cằm tròn tròn nhọn nhọn. Vì khoảng cách rất gần, anh có thể ngửi thấy trên người cô toả ra một mùi hương của sữa kết hợp với mùi của hoa sơn trà, rất thơm, rất dễ chịu. Khiến cho anh lúc đó thấy như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Phải khẳng định rằng... xinh xắn, dễ tạo thiện cảm cho những ai nhìn thấy cô!

.......

Huệ Băng bước vào lớp học mới sau lời mời của thầy giáo chủ nhiệm:

"Hôm nay lớp ta có bạn học sinh mới, mời em". Cô đứng trước toàn thể hơn 40 con người ở đây, sự hồi hộp bên trong đã tăng dần lên nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh:

"Chào thầy, chào các bạn. Mình là Lâm Huệ Băng, mong các bạn sẽ giúp đỡ trong 3 năm học tới"

Sau lời giới thiệu là một tràng pháo tay của cả lớp. Buổi học ngày hôm đó diễn ra một cách thuận lợi. Cũng có nhiều các bạn nam, bạn nữ ra bắt chuyện hỏi han cô, đây tạm coi là khởi đầu suôn sẻ!

Trường học cũng không cách xa nhà mấy, vì phương tiện trong nhà còn hạn chế, cũng như thời gian đi làm của bố mẹ nên Huệ Băng nói tan học muốn tự về. Cô lấy điện thoại ra, nhập địa chỉ khu nhà mình sống mà hôm qua cô để ý được vào ứng dụng chỉ đường sau đó đi theo. Tan tầm cũng đã 5h chiều, cô cứ vậy đi theo ứng dụng hướng dẫn, cắm mặt vào chiếc điện thoại mà không chú ý, cũng đã gần 1 tiếng đồng hồ cô vẫn chưa thể về đến nhà. Đến lúc nhận thức lại mới nhận ra mình đang ở một con đường lạ hoắc lạ hươ. Điện thoại thông báo sập nguồn. Thôi, vậy là xong hẳn rồi!

Huệ Băng đang sống trong một khu phố cô không quen thuộc, tâm trạng cô bắt đầu hoảng loạn, xung quanh đây là một con ngõ ít người qua lại. Cô không thể tìm được ai để hỏi đường. Suy nghĩ bắt đầu bất ổn, cô cứ vậy vừa đi vừa mò đường ra, cô thầm trách sao lại lắm con ngõ cụt như vậy chứ, bầu trời đã chuyển tối dần, giờ cũng đã gần 6h tối. Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng còi xe máy, chỉ là không biết phát ra từ chỗ nào, cứ vậy cô chạy theo thính giác chỉ bảo, cứ thế mà chạy. Chạy gần đến một ngã ba nhỏ trong con ngõ, chiếc xe máy bị khuất tầm nhìn cô chỉ nghe thấy tiếng xe rất gần nhưng cũng chẳng biết xe đang đi bên trái hay phải. Cứ lao đầu chạy tới ngã ba trước mắt, bỗng.. chiếc xe lao vụt qua, cùng lúc đó có một cánh tay lôi cô mạnh về phía sau. Giọng quát lớn:

"Nhóc muốn chết à?"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play