Chap 3:
Cứ thể mọi chuyện diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó.
Cậu thì giữ vững châm ngôn “Nơi nào có anh thì không có cậu” nên thỉnh thoảng y bị kéo đi mà không hiểu tại sao mình bị kéo đi.
Ngẫm mãi mới hiểu ra là chỗ đó có anh nên cậu mới không muốn đến.
Lắm lúc cũng bực vì như thế sẽ không gặp được hắn thường xuyên, sẽ không có bánh chẻo ăn nên cũng giận cậu.
Suy nghĩ một hồi thì lại không giận nữa vì cậu không theo đuổi anh nữa cũng là điều tốt.
Các bạn học khác lần đầu nghe tin cậu không thích anh nữa cũng hoang mang giống hệt y nhưng dần lại quen và không nhắc tới nữa.
Tả Hàng-y.
// nằm ườn ra bàn. //
Tô Tân Hạo-cậu.
// đang đọc sách bên cạnh. //
Tả Hàng-y.
// lườm cậu rồi lại đập bàn. //
Tô Tân Hạo-cậu.
Cậu sao vậy? // nhìn y như sinh vật lạ. //
Tả Hàng-y.
Ayza, lâu lắm rồi không có gặp Cực ca, đều là tại cậu hết!
Tô Tân Hạo-cậu.
Sao lại tại tớ? // tròn mắt không hiểu. //
Tả Hàng-y.
Cậu né học bá Chu thì mình cậu né là được rồi, kéo tớ né cùng làm gì?
Tả Hàng-y.
Cực ca thì hay đi cùng học bá Chu, thành ra ít gặp hẳn.
Tô Tân Hạo-cậu.
// vẫn không hiểu mình có lỗi ở đâu. //
Tô Tân Hạo-cậu.
Ủa mà khoan…
Tả Hàng-y.
Sao? // nhìn cậu. //
Tô Tân Hạo-cậu.
// nhíu mày // Cậu… muốn gặp Cực ca để làm gì?
Tả Hàng-y.
Để được mời bánh chẻo.
Tô Tân Hạo-cậu.
// tụt hứng // Hoá ra là vì miếng ăn à?
Tả Hàng-y.
Chứ cậu nghĩ còn mục đích gì?
Tô Tân Hạo-cậu.
Thôi bỏ đi, cậu ngốc thế có nói cũng không biết.
Tô Tân Hạo-cậu.
// đọc sách tiếp. //
Tả Hàng-y.
// lườm cậu rồi quay lên // A, bạn học Tiểu, cậu mới có kẹp tóc mới sao?
Tiểu Ngọc.
Đúng đó, bạn học Tả tinh ý thật đấy // cười tươi. //
Tô Tân Hạo-cậu.
// ngước lên. //
Tả Hàng-y.
Anh trai nào tặng cậu thế? // trêu. //
Tiểu Ngọc.
// đỏ mặt // Là… Chu ca đó.
Tả Hàng-y.
// không tin vào tay mình // 🤡?
All nữ.
Bạn học: Ngưỡng mộ thật nha, cậu được cả học bá Chu tặng quà sao?
Tiểu Ngọc.
Hì hì // ngại đỏ mặt. //
Tả Hàng-y.
// lén nhìn cậu. //
Tô Tân Hạo-cậu.
// cúi xuống đọc sách. //
Tiểu Ngọc.
Nghe nói nay thầy Nghi (GVCN lớp cậu, y) có việc bận đó.
Tả Hàng-y.
Vậy tiết tự học thì sao?
Tiểu Ngọc.
Tớ không rõ, hình như thầy có nhờ đàn anh xuống trông giúp lớp á.
Tô Tân Hạo-cậu.
Đi ăn thôi, tớ đói rồi.
Tiểu Ngọc.
Cậu thấy không? Tóc của thầy ấy dựng đứng luôn.
Tả Hàng-y.
Haha, đúng đúng, nhìn thật buồn cười.
Tô Tân Hạo-cậu.
Tý nên ăn gì nhỉ? // trong đầu giờ toàn đồ ăn. //
Tiểu Ngọc.
Eo, lại bánh chẻo // bĩu môi. //
Tiểu Ngọc.
10 lần đi ăn với cậu thì hết 10 lần cậu gọi bánh chẻo rồi? Cậu ăn không ngán sao?
Tả Hàng-y.
Không ngán, ngon mà.
Tô Tân Hạo-cậu.
Dẹp đi, nay đi ăn mì nhé? Có quán mì mới mở ở đối diện trường nghe đàn chị bảo ngon lắm.
Tiểu Ngọc.
Được đó, lâu rồi không ăn mì.
Tô Tân Hạo-cậu.
// mỉm cười tính đi tiếp thì dừng lại. //
Tiểu Ngọc.
Sao thế? // tò mò nhìn lên. //
Tả Hàng-y.
// dỗi nhưng vẫn ngước lên hóng chuyện. //
Trương Cực-hắn.
Halo 3 em.
Tả Hàng-y.
Cực ca // chạy lại. //
Tiểu Ngọc.
Chu ca // chạy lại. //
Chu Chí Hâm-anh.
// nhìn cậu. //
Tả Hàng-y.
Cực ca ơi // mắt long lanh. //
Trương Cực-hắn.
Nhìn mặt này là hiểu rồi // cốc nhẹ trán y. //
Tả Hàng-y.
Hì hì, đi mua bánh chẻo thoii~
Tô Tân Hạo-cậu.
Ơ tiểu Hàng…
Tả Hàng-y.
Thoi, cậu đi ăn mì trước đi, tớ mua bánh chẻo xong sẽ qua chỗ cậu // mỉm cười kéo hắn đi. //
Trương Cực-hắn.
Anh đi trước // để y kéo. //
Tô Tân Hạo-cậu.
“Có ăn là bỏ bạn thế!!”
Tô Tân Hạo-cậu.
“À! Còn Tiểu Ngọc mà!” // mừng như bắt được vàng. //
Trương Cực-hắn.
À… Tiểu Ngọc cũng đi với anh nhé // chạy lại kéo Tiểu Ngọc. //
Tiểu Ngọc.
Ơ… em đi với Chu ca..
Trương Cực-hắn.
Yên đi, tý anh nói cho em biết thằng Chu thích với ghét cái gì.
Tiểu Ngọc.
Tớ đi xíu ròi về nhé bạn học Hạo.
Trương Cực-hắn.
// kéo Tiểu Ngọc đi mất. //
Chu Chí Hâm-anh.
Nói chuyện chút // kéo cậu đi. //
Tô Tân Hạo-cậu.
T-thả em ra // cố rút tay lại. //
Chu Chí Hâm-anh.
// nắm chặt hơn. //
Tô Tân Hạo-cậu.
// nhăn mặt // Đ… đau..
Tô Tân Hạo-cậu.
Thả em ra // dùng hết sức giựt ra. //
Chu Chí Hâm-anh.
// quay lại đối diện cậu. //
Tô Tân Hạo-cậu.
Au // nhìn vết đỏ trên tay do lực kéo của anh để lại. //
Tô Tân Hạo-cậu.
Đau chết tôi rồi!
Tô Tân Hạo-cậu.
// liếc anh // Có chuyện gì mà kéo em ra tận chỗ vắng người này để nói?
Tô Tân Hạo-cậu.
Nói ở kia không được sao?
Chu Chí Hâm-anh.
Ở kia cậu sẽ chạy.
Tô Tân Hạo-cậu.
Em có chạy đâu, mà chạy làm gì chứ?
Chu Chí Hâm-anh.
Tránh tôi.
Tô Tân Hạo-cậu.
// bị nói trúng tim đen liền giật thóp. //
Tô Tân Hạo-cậu.
L-làm gì có chuyện đó!
Tô Tân Hạo-cậu.
Em tránh anh làm gì chứ?
Tô Tân Hạo-cậu.
Em có chối đâu, đây là sự thật mà!
Chu Chí Hâm-anh.
Sao tránh tôi?
Tô Tân Hạo-cậu.
Không có t-
Chu Chí Hâm-anh.
Sao tránh tôi!? // hơi lớn tiếng. //
Tô Tân Hạo-cậu.
// mím môi. //
Tô Tân Hạo-cậu.
Thì anh bảo em phiền nên em không làm phiền anh nữa thôi // nhỏ giọng. //
Tô Tân Hạo-cậu.
Xong rồi thì em đi đây, đói rồi!
Chu Chí Hâm-anh.
Tân- // định gọi nhưng lại thôi. //
Tô Tân Hạo-cậu.
Đau chết bổn bảo bảo rồi // vừa đi vừa chửi. //
Tâm trạng anh giờ thật khó nói.
Trước thì mong cậu không làm phiền mình nữa, lúc nào cũng thấy ngứa mắt và không nhìn nổi cậu.
Thế mà đến lúc cậu không làm phiền như đúng ý nguyện thì lại… bứt rứt, khó chịu.
Đến chính anh còn chẳng hiểu nổi mình là đang muốn gì cơ mà!
Comments
Tô Thanh Trà
..." ko bận tâm thì tốt" 🙄😏
2025-02-13
5