Chương 2

Từ ngày Hoàng Đức Duy trở thành hầu riêng của Nguyễn Quang Anh, trong phủ không ít người bàn tán.
Ai cũng nhận ra sự đối đãi đặc biệt mà Quang Anh dành cho Duy.
Không như những gia nhân khác, Duy không phải làm những việc nặng nhọc, lại thường xuyên được gọi lên hầu chuyện, thậm chí còn được ngồi cùng bàn ăn với Quang Anh khi anh ăn bữa nhẹ.
Lời đồn bắt đầu lan ra khắp nơi.
Gia nhân
Gia nhân
[lén lút xì xào]
Gia nhân
Gia nhân
1: Cậu Quang Anh có vẻ quý thằng Duy quá mức.
Gia nhân
Gia nhân
1: Thử hỏi, người hầu nào lại được cậu gọi lên bờ uống trà?
Gia nhân
Gia nhân
2: Nhìn ánh mắt cậu dành cho nó, tôi thấy lạ lắm.
Gia nhân
Gia nhân
2: Có khi nào cậu…
Một người lặng lẽ làm dấu, không dám nói tiếp.
Lời ra tiếng vào cuối cùng cũng đến tai Nguyễn lão gia.
Ông là người nổi tiếng nghiêm khắc, trọng thể diện gia đình hơn tất thảy.
Một buổi chiều, khi Quang Anh đang ngồi đọc sách trong thư phòng, Nguyễn lão gia bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tía, con chào tía.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
[ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào con trai]
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Ta nghe người trong nhà nói, con đối xử với thằng Duy như người ngang hàng.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Con giải thích sao đây?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tía, Duy là người hầu của con, nhưng cũng là người con tin tưởng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con không thấy có gì sai khi đối xử tử tế với nó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[giọng điềm tĩnh]
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Con không sai, nhưng nhớ kỹ: hầu là hầu, chủ là chủ.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Đừng để người ngoài nhìn vào rồi cười nhạo.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Gia đình này không thể để mất mặt vì những chuyện như vậy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tía, con hiểu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cúi đầu đáp, nhưng trong lòng không hề đồng tình]
Anh biết tía mình chỉ coi Duy như một công cụ, nhưng với anh, cậu không phải như vậy.
Buổi trò chuyện tưởng như kết thúc, nhưng Nguyễn lão gia không dừng lại.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
[hạ giọng, nhưng lời nói sắc lạnh]
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Quang Anh, cha khuyên con một lần.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Đừng chiều chuộng nó quá.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Nếu con không biết giữ khoảng cách, có ngày nó leo lên đầu con mà ngồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tía, con biết chừng mực.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Chừng mực?
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
[nhướn mày, ánh mắt như muốn dò xét]
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Ta không muốn nghe thêm bất cứ lời nào về việc con quá thân thiết với nó.
Nguyễn lão gia
Nguyễn lão gia
Con có hiểu không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con hiểu.
Nguyễn lão gia đứng dậy, bỏ đi, nhưng Quang Anh vẫn ngồi lại trong phòng, bàn tay siết chặt cuốn sách.
Những lời của tía anh không chỉ khiến anh giận mà còn làm anh nhận ra một điều: nếu tình cảm anh dành cho Duy bị phát hiện, mọi chuyện sẽ không đơn giản chỉ dừng lại ở lời quở trách.
__________
Bên ngoài, Duy đang xếp lại những cuốn sách trên giá trong thư viện.
Cậu không biết cuộc trò chuyện trong thư phòng đã diễn ra, nhưng cậu cảm nhận được những ánh mắt soi mói của gia nhân trong phủ.
Gia nhân
Gia nhân
3: Thằng Duy, sao dạo này cậu chủ ưu ái mày quá vậy?
Một gia nhân lớn tuổi lên tiếng, giọng châm biếm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu Quang Anh chỉ thương hại tôi thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[lúng túng]
Gia nhân
Gia nhân
3: Hừm, thương hại?
Gia nhân
Gia nhân
3: [nhếch mép]
Gia nhân
Gia nhân
3: Người hầu như chúng ta, có ai được thương hại?
Gia nhân
Gia nhân
3: Tao nói thật, đừng có mà ảo tưởng.
Những lời ấy làm lòng Duy chùng xuống.
Cậu không dám nghĩ xa hơn, không dám tin rằng tình cảm của Quang Anh dành cho mình lại có ý nghĩa sâu xa hơn sự thương hại.
Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận, trái tim mình đã dần rung động trước sự quan tâm dịu dàng của anh chủ.
Đêm đó, Duy ngồi trên giường nhỏ trong căn phòng hẹp, ánh nến le lói hắt bóng lên tường.
Cậu nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra.
Cậu biết mình không xứng với Quang Anh, nhưng trong thâm tâm, cậu lại không muốn rời xa anh.
Còn Quang Anh, sau buổi trò chuyện với tía mình, đứng lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ánh đèn yếu ớt từ phòng Duy.
Anh biết, tình cảm này không được phép tồn tại.
Nhưng anh cũng biết, trái tim mình không thể quay đầu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tía không hiểu đâu…
Anh khẽ thì thầm, ánh mắt hướng về phía căn phòng nhỏ bé của Duy, nơi chứa đựng toàn bộ trái tim anh.
Hot

Comments

𝒎𝒊𝒔𝒔.

𝒎𝒊𝒔𝒔.

thấy cái đầu hói vs cái nết nghiêm là t thấy đc á,đc vô vai người ác🥰

2025-05-31

3

Sữa Bắp

Sữa Bắp

chưa đọc tới đâu mà nhìn avt thấy ác

2025-02-22

2

Thua Đời...🖕

Thua Đời...🖕

tóc ông đâu 😊

2025-02-15

5

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play