Chương 4
Sau lần bị Nguyễn lão gia nghiêm khắc nhắc nhở, Quang Anh cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt mọi người.
Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn tìm đến Duy mỗi khi cậu xuất hiện, và sự quan tâm anh dành cho cậu ngày càng rõ rệt.
Điều đó không thoát khỏi sự chú ý của những người trong phủ.
Một ngày, khi Duy đang quét sân, một gia nhân lớn tuổi trong phủ bất ngờ tiến lại gần, giọng đầy mỉa mai.
Gia nhân
3: Mày đúng là có phúc lớn, được cậu chủ thương như vậy.
Gia nhân
3: Nhưng mày cũng nên biết điều, đừng có trèo cao quá.
Hoàng Đức Duy
//ngẩng đầu, đôi mắt thoáng ngạc nhiên//
Hoàng Đức Duy
Bác nói gì, con không hiểu.
Gia nhân
3: Đừng giả vờ ngây ngô!
Gia nhân
3: Cả phủ này đều thấy rõ, cậu Quang Anh đối xử với mày như thế nào.
Gia nhân
3: Nhưng nhớ lấy, thân phận hầu hạ thì vẫn là hầu hạ.
Gia nhân
3: Đừng quên mình là ai!
Cậu biết rõ sự khác biệt giữa mình và Quang Anh.
Những lời kia như lưỡi dao cứa vào lòng, nhắc nhở cậu rằng cậu không nên mơ mộng gì về một điều không thể.
Buổi tối hôm đó, Quang Anh gọi Duy vào phòng, như thường lệ nhờ cậu pha trà.
Duy rót trà, đặt xuống trước mặt anh, nhưng không dám ngẩng đầu.
Quang Anh nhận ra sự khác thường.
Nguyễn Quang Anh
[nhẹ giọng hỏi]
Nguyễn Quang Anh
Duy, em có chuyện gì sao?
Hoàng Đức Duy
[lắc đầu, đáp nhỏ]
Hoàng Đức Duy
Không có gì, thưa cậu.
Nguyễn Quang Anh
Duy, ta nói bao nhiêu lần rồi, em không cần khách sáo như vậy với ta.
Hoàng Đức Duy
[cúi mặt, giọng nghẹn lại]
Hoàng Đức Duy
Người khác sẽ không nghĩ như cậu đâu.
Nguyễn Quang Anh
[nhíu mày, đặt chén trà xuống]
Nguyễn Quang Anh
Có ai nói gì với em sao?
Duy im lặng, nhưng ánh mắt buồn bã đã nói lên tất cả.
Nguyễn Quang Anh
[thở dài, kéo ghế lại gần cậu]
Nguyễn Quang Anh
Ta biết, mọi người trong phủ đã nói những gì.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em phải nhớ, em không cần bận tâm đến họ.
Nguyễn Quang Anh
Ta tin em, và ta cũng sẽ bảo vệ em.
Hoàng Đức Duy
[ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe]
Hoàng Đức Duy
Cậu, em chỉ là người hầu, em không muốn làm cậu phải khó xử…
Nguyễn Quang Anh
Duy, em không chỉ là người hầu.
Nguyễn Quang Anh
Với ta, em còn hơn thế rất nhiều.
Nguyễn Quang Anh
[siết chặt tay cậu, ánh mắt chân thành]
Câu nói ấy khiến trái tim Duy run rẩy.
Cậu không thể ngăn được cảm xúc trong lòng mình, nhưng cũng không thể bỏ qua những ánh nhìn soi mói và những lời đồn đại đang ngày càng lan rộng.
Nhưng rồi, sóng gió thực sự ập đến khi Nguyễn lão gia một lần nữa nghe được tin đồn trong phủ.
Lần này, ông không chỉ nghe những lời mơ hồ, mà còn được gia nhân thuật lại chi tiết cách Quang Anh đối xử với Duy.
Một buổi chiều, ông gọi Quang Anh vào thư phòng.
Không như lần trước, lần này, Nguyễn lão gia đã mất hết kiên nhẫn.
Nguyễn lão gia
Quang Anh, con giải thích thế nào về việc con và thằng Duy thân thiết quá mức?
Nguyễn lão gia
Con nghĩ nhà này là cái chợ, để người ta cười vào mặt ta sao?
Nguyễn Quang Anh
Tía, con không thấy mình làm gì sai.
Nguyễn Quang Anh
Con chỉ đối xử với Duy như một con người, như một người mà con trân trọng.
Nguyễn lão gia
Trân trọng?
Nguyễn lão gia
[đập bàn, giọng đầy giận dữ]
Nguyễn lão gia
Nó là hầu, không phải bạn của con!
Nguyễn lão gia
Con là con trai độc nhất của dòng họ Nguyễn, con không được phép hạ mình vì một thằng hầu!
Nguyễn Quang Anh
Tía, con không hạ mình.
Nguyễn Quang Anh
Con yêu Duy.
Lời nói ấy như sét đánh ngang tai Nguyễn lão gia.
Nguyễn lão gia
[sững người trong giây lát, giận dữ quát lớn]
Nguyễn lão gia
Con có biết mình đang nói gì không?
Nguyễn lão gia
Con muốn làm nhục cả dòng họ này sao?
Nguyễn Quang Anh
Tía, con không làm gì nhục nhã.
Nguyễn Quang Anh
Con chỉ yêu người con muốn yêu.
Nguyễn Quang Anh
Tía nói gì con cũng không thay đổi được.
Nguyễn lão gia
[ánh mắt vừa giận vừa thất vọng, gằn giọng]
Nguyễn lão gia
Nếu con không nghe lời ta, ta sẽ khiến thằng Duy biến mất mãi mãi.
Nguyễn lão gia
Con chọn đi: hoặc cưới vợ, hoặc mất nó.
Quang Anh đứng lặng, hai tay siết chặt.
Anh biết tía mình không hề nói đùa.
Nhưng trong lòng anh, tình yêu dành cho Duy lớn hơn mọi thứ.
Rời khỏi thư phòng, Quang Anh cảm thấy nghẹn ngào.
Đêm đó, anh tìm gặp Duy, kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Hoàng Đức Duy
[lặng người đi, đôi mắt đầy đau khổ]
Hoàng Đức Duy
Hay cậu nghe lời ông đi.
Hoàng Đức Duy
Em không đáng để cậu phải hy sinh như vậy.
Nguyễn Quang Anh
Duy, đừng nói như thế.
Nguyễn Quang Anh
Em đáng giá hơn bất kỳ thứ gì.
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu ông quyết tâm chia cắt chúng ta, cậu sẽ làm gì?
Nguyễn Quang Anh
[nhìn sâu vào mắt Duy, giọng nói đầy kiên quyết]
Nguyễn Quang Anh
Nếu tía không cho ta ở bên em, ta sẽ bỏ tất cả để đi cùng em.
Hoàng Đức Duy
[giật mình, ánh mắt đầy lo lắng]
Hoàng Đức Duy
Cậu nghĩ kỹ chưa?
Hoàng Đức Duy
Nếu bị ông bắt lại, hậu quả sẽ không lường được đâu.
Nguyễn Quang Anh
Ta không quan tâm.
Nguyễn Quang Anh
Ta chỉ cần em.
Nguyễn Quang Anh
Duy, chúng ta sẽ đi đến nơi không ai biết ta là ai, nơi chỉ có hai ta mà thôi.
Duy vẫn còn do dự, nhưng ánh mắt kiên định của Quang Anh khiến cậu không thể từ chối.
Sau một thời gian trăn trở, cuối cùng, Duy khẽ gật đầu.
Hoàng Đức Duy
Tùy cậu quyết định.
Hoàng Đức Duy
Em chỉ xin cậu đừng để mình phải hối hận.
Nguyễn Quang Anh
[nắm chặt tay Duy, ánh mắt bừng lên hy vọng]
Nguyễn Quang Anh
Ta chưa bao giờ hối hận khi yêu em.
Comments
tyuh🐌💤💫
cho anh được ôm em một lần cuối thôi
2025-02-15
4
tyuh🐌💤💫
mau ôm rồi em đi
2025-02-15
3
Cừu Bôngg🐑
đâu phải bạn đou,vo tuong lai mà..
2025-03-15
4