5.
Lần lượt từng đứa trẻ được dẫn vào
Đức Duy quan sát chúng với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng anh chẳng buồn nói quá nhiều
Rồi đến lượt Đăng Dương và Quang Anh bước vào
Mẹ Linh
Đây là Đăng Dương với Quang Anh, hai anh em sinh đôi khác trứng /giới thiệu/
Hoàng Đức Duy
Ngồi xuống đi
Hai anh em ngồi xuống ghế đối diện
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/hơi ngả người ra sau/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/giả vờ bình thản/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/nhìn thẳng/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Chú muốn hỏi gì /không e dè/
Hoàng Đức Duy
/tay xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón giữa/
Hoàng Đức Duy
/chậm rãi cất giọng/
Hoàng Đức Duy
Giữa hai đứa, nếu ta chỉ chọn một, cháu nghĩ ta nên nhận ai?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/nhíu mày/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/không cảm xúc/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Chú chọn ai cũng được
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nhưng chẳng phải chú bảo nếu là người xứng đáng thì bao nhiêu người chú cũng nhận, không phải sao
Hoàng Đức Duy
/hơi nhướng mày/
Hoàng Đức Duy
Vậy theo cháu, nếu phải chọn, cháu nghĩ mình xứng đáng không?
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đó là quyết định của chú
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Cháu chỉ biết rằng, nếu bỏ lỡ một trong hai bọn cháu, chú sẽ phải hối hận
Hoàng Đức Duy
/hỏi với vẻ trêu ngươi/
Hoàng Đức Duy
Sao cháu chắc ta sẽ chọn một trong hai đứa mà không phải người khác
Hoàng Đức Duy
Hai đứa có gì hơn những người kia
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/nhún vai/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Cháu nghĩ mình xứng đáng. Nhưng nếu có cơ hội, cháu sẽ cố gắng không khiến chú thất vọng
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/liếc Quang Anh/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/không phản bác/
Hoàng Đức Duy
/quay sang Dương/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nếu nhận nuôi chúng cháu, chú sẽ có một kẻ biết cách giải quyết vấn đề và một người biết cách làm mọi chuyện dễ chịu hơn /bình thản/
Hoàng Đức Duy
/hơi khựng lại/
Hoàng Đức Duy
"Không ngờ thằng bé này cũng biết ăn nói đấy chứ"
Hoàng Đức Duy
/bỏ lại một câu ngắn gọn/
Hoàng Đức Duy
Được rồi. Hai đứa, chuẩn bị đi
Hoàng Đức Duy
Ta sẽ quay lại ngay
Quang Anh và Đăng Dương nhìn nhau, ánh mắt như ngầm trao đổi điều gì đó
_________________________________
Chiếc Cadillac đen bóng dừng lại trước cổng lớn của biệt thự
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/tựa đầu vào cửa kính/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/ánh mắt lơ đễnh/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Đây là nơi gọi là nhà sao? Nhìn thì hoành tráng, nhưng chỉ toàn là sự giả tạo
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/khẽ nhíu mày/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/tay đẩy nhẹ vai Quang Anh/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Xuống xe đi
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Hay định ngồi đây cả đêm
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/liếc Đăng Dương/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đi thì đi
Đức Duy bước xuống trước, dáng vẻ ung dung, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khoảng sân rộng
Theo sau anh, Quang Anh và Đăng Dương chậm rãi bước xuống, ánh mắt kín đáo quan sát biệt thự trước mặt
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/nhìn hàng dài người hầu đứng trước cửa/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/cười nhạt/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
"Chỉ biết cúi đầu thôi à? Thật đúng là… nơi này chẳng khác gì nhà tù"
Quản gia Thành
/cúi người kính cẩn/
Quản gia Thành
Chào mừng ông chủ và các vị thiếu gia về nhà
Quản gia Thành
Thưa ông chủ, tôi không ngờ ngài lại có đến hai vị thiếu gia
Quản gia Thành
Theo yêu cầu ban đầu, chúng tôi chỉ mới chuẩn bị một phòng. Tạm thời, hai cậu bé sẽ ở chung
Quản gia Thành
Tôi sẽ sắp xếp thêm một phòng khác sau
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/khẽ nhếch môi/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/thì thầm đủ để Đăng Dương nghe thấy/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Đúng là vẫn chẳng có gì thay đổi
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/liếc Quang Anh/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/hạ thấp giọng/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Im lặng đi. Đây không phải lúc nói những điều vô nghĩa
Hoàng Đức Duy
/quay đầu nhìn quản gia/
Hoàng Đức Duy
Cứ làm vậy trước
Hoàng Đức Duy
Đừng để họ thiếu thốn bất cứ thứ gì
Quản gia Thành
/cúi đầu tuân lệnh/
Quản gia Thành
/ra hiệu cho người hầu dẫn đường
___________________________________
Cánh cửa gỗ mở ra, để lộ một căn phòng rộng rãi với tông màu be ấm áp. Ánh sáng từ cửa sổ lớn rọi vào, phản chiếu trên sàn gỗ bóng loáng
Một chiếc giường lớn đặt giữa phòng, kèm theo bàn học, tủ quần áo và một chiếc ghế bành nhỏ gần cửa sổ. Ngoài ban công thậm chí còn có một bộ bàn trà nhỏ
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/đứng khựng lại/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/kinh ngạc/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Khác hoàn toàn…
Kiếp trước, Đức Duy sau khi nhận nuôi liền giao Quang Anh và Đăng Dương cho quản gia phụ trách
Vốn dĩ động cơ nhận nuôi ban đầu của Đức Duy đã không tốt đẹp. Vì vậy, quản gia cũng không để tâm hai đứa nhóc quá nhiều
Căn phòng đẹp như vậy, kiếp trước Quang Anh hoàn toàn chưa từng mơ đến
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/bước vào/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/mắt lướt qua căn phòng/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/ngồi xuống mép giường/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/tay vuốt nhẹ lớp ga/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
"Mềm thật"
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/dừng lại trước cửa sổ/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/quan sát khu vườn trước mặt/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Không tệ nhỉ /buột miệng/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/nửa cười nửa cợt/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Thế này thì sao trả thù nổi?
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Coi chừng lại mềm lòng đấy
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/liếc sang/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/lập tức thay đổi sắc mặt/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Yên tâm, t không dễ mềm lòng đâu
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
"Nhưng mà...công nhận thiết kế rất hợp gu mình"
Comments
CuaSayHi 🦀
t/g ơi cho tui xin ý tưởng từ bộ này để làm fic cho bộ mới của tui được không chứ tui bị bí mà thấy bộ này hay quá trời
2025-01-24
1