[DươngCapRhy] Hừng Đông

[DươngCapRhy] Hừng Đông

1.

Năm 2035
Kho hàng bỏ hoang, ngoại ô thành phố
Âm thanh ồn ào của súng và tiếng bước chân hỗn loạn vang lên
Thuộc hạ
Thuộc hạ
/báo cáo qua bộ đàm/
Thuộc hạ
Thuộc hạ
Boss, chúng ta bị bao vây
Thuộc hạ
Thuộc hạ
Số lượng gấp đôi dự kiến
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt sắc bén/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gọi viện trợ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tất cả rút lui theo hướng Tây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao sẽ cầm chân chúng
Thuộc hạ
Thuộc hạ
Nhưng boss...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/quát lớn/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm theo lệnh
Tiếng súng vang lên dữ dội. Đức Duy lui dần về phía sau, vừa bắn trả vừa quan sát tình hình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không đúng... Sao bọn chúng lại biết được chính xác toàn bộ lộ trình /lẩm bẩm
Đột ngột, một tiếng nổ lớn vang lên từ cổng chính, khói bốc lên mù mịt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bị ép lui về sau bên trong/
Kẻ thù
Kẻ thù
/mỉa mai từ xa/
Kẻ thù
Kẻ thù
Ông trùm nổi tiếng của chúng ta đây rồi
Kẻ thù
Kẻ thù
Sao lại có một mình thế này
Kẻ thù
Kẻ thù
Định chơi trò anh hùng cô độc à
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lắng nghe/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chĩa súng về nơi phát ra âm thanh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
M là ai
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai dám bán đứng t
Kẻ thù
Kẻ thù
/cười phá lên/
Kẻ thù
Kẻ thù
Bán đứng?
Kẻ thù
Kẻ thù
M nghĩ ai sẽ trung thành với một kẻ không coi ai ra gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt tối lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T không cần lòng trung thành của kẻ yếu
Duy tiếp tục giao chiến nhưng kẻ thù ngày một áp sát. Khi anh định rút lui, cánh cửa phía sau bất ngờ mở ra
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/bước ra từ bóng tối/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nếu ông đang tìm kẻ phản bội...thì không cần tìm nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/dừng lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngạc nhiên/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dương...?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/xuất hiện phía sau Dương/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Thế nào ba, bất ngờ không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chỉ súng về phía hai người/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/tay khẽ run/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hai đứa...đang làm gì ở đây chứ
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/mỉa mai/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Làm điều ông xứng đáng phải nhận
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhíu mày/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nén giận/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Hai đứa là người đứng sau tất cả?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Thật ngạc nhiên khi ông vẫn không nhận ra cho đến giờ phút này
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ông đã từng tự hỏi tại sao chúng tôi lại làm thế không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/tức giận/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T đưa bọn m ra khỏi cô nhi viện, và đây là cách bọn m trả lại t à
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T vậy mà lại...coi hai con sói mắt trắng tụi m là gia đình
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ông nghĩ ông còn xứng nhắc tới hai chữ "gia đình" trước mặt bọn tôi à
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Gia đình? /tức cười/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Một gia đình mà chẳng ai thèm nhìn mặt nhau, một gia đình nơi chúng tôi bị vứt cho người khác chăm sóc, mặc người ta khinh rẻ
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Ông rõ ràng là cha nuôi, lại chưa từng quan tâm tới hai bọn tôi dù chỉ một lần
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Còn chúng tôi, rõ ràng trên danh nghĩa có cha, lại phải sống như những đứa con hoang vậy
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Có một người cha nuôi như ông, thà rằng cho bọn tôi sống ở cô nhi viện suốt đời còn hơn /hét lên/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn bọn họ với ánh mắt đau xót/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đừng giả vờ nữa
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ông nhận nuôi tụi này, chẳng phải là để làm đẹp hình ảnh của mình hay sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhìn thẳng vào mắt Dương/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta không phủ nhận. Ban đầu, đúng là ta nhận nuôi hai đứa với mục đích khác
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng từ khi kí vào giấy nhận nuôi, ta thực sự đã coi hai đứa là con, chưa từng để hai đứa thiếu thốn thứ gì
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/vỡ oà/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Chúng tôi không cần mấy thứ đó
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Ông cần ông làm tròn trách nhiệm của người cha kìa
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
10 năm rồi, ông đã bao giờ xuất hiện trong cái cụm từ "gia đình" mà ông nói không? CHƯA TỪNG
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/cắt ngang/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/giọng đầy giận dữ/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Biết không
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Ban đầu, tôi cũng từng muốn tin tưởng ông
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Nhưng lần nào? Lần nào ông cũng làm tôi thất vọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/hạ thấp giọng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dương, Quang Anh...Ta biết mình đã sai
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng làm thế này, có đáng không
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/căm phẫn/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đáng, rất đáng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/thở dài/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta thừa nhận, ta nợ hai đứa một lời xin lỗi
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Xin lỗi? Chỉ vậy thôi à /phá lên cười chua chát/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Đã quá muộn rồi, ba à
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Anh sẽ phải trả giá
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/nổ súng/
Một viên đạn sượt qua vai Đức Duy, máu bắt đầu chảy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt tối sầm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giữ đầu súng hướng về phía Dương nhưng không bóp cò/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hai đứa lên kế hoạch bao lâu rồi
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/thản nhiên/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Lâu hơn ông nghĩ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giọng khàn đi/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy những chuyện ta làm đều là vô nghĩa với hai đứa sao
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/nhìn vào mắt Duy/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/giọng đanh lại/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Đúng
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Và giờ tôi sẽ tự tay chấm dứt tất cả
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/bước lên/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/giơ súng nhắm thẳng vào đầu Duy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/không hề lùi bước/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ánh mắt ánh lên sự chua xót/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu điều này khiến hai đứa thanh thản hơn...cứ làm đi
Một giây lặng thinh. Tiếng súng vang lên xé toạc không gian yên ắng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngã xuống/
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
Trần Đăng Dương (lúc nhỏ)
/rời đi/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/rời đi/
____________________________________
Hồi tưởng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Dương, Quang Anh... Nếu có thể làm lại, t chắc chắn sẽ "dạy dỗ" tụi bay đến nơi đến chốn"
Bóng tối đã tàn, hừng đông bắt đầu ló dạng
__________________________________
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play