Vân Chi Vũ [ Ta Là Trịnh Nam Y ]

Vân Chi Vũ [ Ta Là Trịnh Nam Y ]

chương 1: khởi đầu

{ Trấn Lê Khê }
Tại Vân gia, trong phòng tiểu thư Vân Vi Sam, mẫu thân đang nhẹ nhàng chải tóc cho nàng thì một thị nữ xuất hiện, mang theo lễ phục hỷ của Cung Môn. Vân Vi Sam tỏ vẻ bực bội vì phải giữ kín chuyện hôn sự với Cung Môn, nhưng mẫu thân giải thích rằng Vô Phong là thế lực nguy hiểm, phải cẩn trọng mới an toàn. Sau khi được đảm bảo vào Cung gia, nàng sẽ không còn bị bắt nạt nữa. Bất ngờ, một nam thích khách từ cửa sổ lao vào điểm huyệt cả mẹ con, khiến họ ngất đi. Đồng thời, một nữ thích khách khác cũng từ cửa chính xông vào, hạ gục thị nữ rồi dìu nàng ta nằm xuống trước khi đóng cửa lại. Người nữ thích khách đó chính là Vân Thường – sát thủ do Vô Phong cử đi, sẽ giả làm tiểu thư Vân Vi Sam trà trộn vào Cung Môn. Người nam thích khách là Hàn Nha Tứ – người huấn luyện và đồng thời là người theo sát Vân Thường. Vân Thường không ngại cởi bỏ y phục để khoác lên mình bộ hỷ phục, thể hiện rằng thân thể này không còn thuộc về nàng nữa mà là của tổ chức Vô Phong. Hàn Nha Tứ luôn tôn trọng nàng nên quay mặt đi khi thấy cảnh đó. Hắn nhắc lại nhiệm vụ: Gia tộc Cung thị ẩn cư trong Cựu Trần Sơn Cốc, lập thành bốn nhánh lớn – Thương, Giác, Chủy, Vũ – với chức năng riêng biệt và cảnh giác nghiêm ngặt. Vô Phong đã tìm ra cách thâm nhập bằng việc trà trộn vào nhóm tân nương được tuyển chọn cho thiếu chủ Cung Hoán Vũ. Nhiệm vụ của Vân Thường là giả làm tân nương, tìm mọi cách để được chọn, nếu thất bại thì sẽ phải chết, nhưng nếu thành công, nàng sẽ được trả tự do. Hàn Nha Tứ đã huấn luyện nàng kỹ năng võ công, phong thái tiểu thư, cách nhận biết thuốc độc – thuốc giải, và cho uống thuốc điều dưỡng thân thể để giữ sức khỏe. Tuy nhiên, khi nàng uống xong một chén thuốc mà Hàn Nha Tứ đưa, hắn mới tiết lộ đó là thuốc độc Ruồi Bán Nguyệt, cứ nửa tháng phát tác gây đau đớn, bắt buộc phải uống thuốc giải để không chết dần. Để có thuốc giải, nàng phải thu thập toàn bộ thông tin cho Vô Phong sau khi thâm nhập thành công. Cuối cùng, Hàn Nha Tứ dặn dò kỹ càng, Vân Vi Sam (thực chất là Vân Thường) đội khăn trùm đầu màu đỏ rồi quay lưng bước đi, bắt đầu hành trình nguy hiểm trong Cung Môn.
✧✧✧
{ Thành Đại Phú }
Tuyết rơi trắng trời, trong phòng khuê của Thượng Quan gia, hương trầm nhẹ bay, không khí yên lặng đến lạ lùng. Một nữ tử ngồi trước gương đồng, để mặc cho hai tiểu nha hoàn cẩn thận chải tóc, gài trâm cho mình. Nàng có dung nhan như tuyết sớm, thanh lệ như ánh trăng thu lạnh lẽo cuối mùa. Khuôn mặt trái xoan mềm mại, làn da trắng tựa bạch ngọc, đôi mắt đen láy lấp lánh như mặt nước vừa lay động, nhưng ẩn dưới vẻ long lanh đó là sự thâm trầm khó đoán. Đôi môi đỏ mọng như quả chín đầu đông, hơi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, vừa tao nhã vừa lạnh lẽo. Mái tóc dài mượt như mực sống được chải chuốt cẩn thận, tết thành búi cao, cài lên những món trang sức bằng vàng tinh xảo. Trên cổ nàng là dây ngọc lưu ly, cổ tay là vòng khắc hoa văn tỉ mỉ – tất cả đều là vật quý giá chỉ tiểu thư danh môn mới có thể sở hữu. Bàn tay nhỏ nhắn được sơn đỏ từng móng một, tỉ mỉ như thể sắp lên kiệu hoa thật sự. Nàng nhìn bản thân trong gương, nụ cười nơi khóe môi càng đậm hơn, đẹp đẽ mà nguy hiểm. Ánh mắt ấy, rõ ràng không thuộc về một thiếu nữ hai mươi tuổi chưa từng vướng bụi trần. Nó không ngây thơ, chẳng ngỡ ngàng – mà đầy toan tính, như thể đã bước qua bao vũng máu và đống xương khô. Đây không phải phòng của nàng. Và nàng, tất nhiên không phải tiểu thư Thượng Quan Thiển của Thượng Quan phủ. Nàng là sát thủ của Vô Phong – Oanh Thiển. Khác với Vân Vi Sam bị bịt mắt để nếm độc và thuốc, bị đẩy vào trận cờ sống còn bằng một thân phận mơ hồ, thì Oanh Thiển lại là quân cờ được đặc cách. Nàng được tự do bước vào Thượng Quan gia như một kẻ quen thuộc, được thản nhiên thử y phục, đeo trang sức, chọn sính lễ và ngồi chờ ngày lên kiệu hoa. Không cần phải giấu mình sau tấm lụa mỏng, không cần phải thăm dò từng bước – nàng được đường đường chính chính trở thành tân nương tương lai của Cung thị. Mà để có được sự "đặc cách" đó từ Vô Phong, thân phận của nàng… ắt hẳn không tầm thường. Nàng biết, mình là một con cờ. Nhưng đồng thời, cũng là kẻ đang chơi ván cờ này. Trong lòng Oanh Thiển không chút gợn sóng. Thứ cảm giác mà những nữ tử khác có lẽ sẽ run rẩy khi khoác lên xiêm y cưới, với nàng chỉ là một ván bài khác, một thân phận khác. Nếu phải diễn, nàng sẽ diễn đến tận cùng. Nhưng sâu trong ánh mắt sáng như sao lạnh kia, một thoáng trầm tư lóe lên rồi tắt – như vết nứt mảnh trên mặt băng. Không ai nhận ra. Chỉ nàng mới biết, lần này vào Cung thị... nàng không được phép thất bại.
✧✧✧
Cùng thời điểm ấy, tại phương Nam xa xôi – thành Hỗn Nguyên, tuyết rơi trắng trời. Trong gian phòng khu biệt viện của Trịnh phủ – nơi dành riêng cho ái nữ duy nhất của Trịnh lão gia – ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng in lên gương đồng, phản chiếu bóng dáng một thiếu nữ kiêu sa đang ngồi nghiêng đầu để thị nữ chải tóc. Trịnh phu nhân ngồi bên, tay cầm danh sách sính lễ, vừa xem vừa xuýt xoa:
phu nhân Trịnh gia
phu nhân Trịnh gia
"Quả là thiên kim Trịnh gia xuất giá, sính lễ này đúng là vang danh thiên hạ."
Thiếu nữ nhếch môi cười kiêu ngạo. Nụ cười ấy, từ ánh mắt đến biểu cảm đều mang theo vẻ khinh thường và đầy tự mãn.
tiểu thư Trịnh gia
tiểu thư Trịnh gia
“Chỉ là bước đầu thôi”
Nàng buông lời, giọng lạnh lẽo như băng.
tiểu thư Trịnh gia
tiểu thư Trịnh gia
“Đợi con gả đến Cung Môn, mọi thứ sẽ còn hơn thế này nhiều.”
Phu nhân Trịnh gia nghe vậy thì cười rạng rỡ, đưa tay vuốt ve tay con gái, không ngừng khen ngợi:
phu nhân Trịnh gia
phu nhân Trịnh gia
“Con chính là thần may mắn của Trịnh gia. Quả nhiên không sai như lời vị pháp sư năm đó đã nói.”
Nhưng chỉ một khắc sau, cảnh yên bình liền tan biến. Chỉ vì thị nữ vô tình kéo đứt một sợi tóc khi đang búi, thiếu nữ kia lập tức nổi giận. Nàng ta vung tay tát mạnh, rồi lạnh lùng đánh đập tàn nhẫn không chút nương tay. Mẫu thân nàng cũng chẳng hề ngăn cản, trái lại còn lớn tiếng mắng nhiếc, cùng con gái trút giận lên kẻ hầu gái nhỏ bé kia. Nhưng đúng lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ẩu đả dồn dập. Tiếng hô hoán, binh khí va chạm, tiếng thị vệ gào thất thanh vọng vào từ sân sau. Trước khi hai mẹ con kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cửa sổ phòng liền bật tung—một bóng người toàn thân mặc hắc y xông thẳng vào. Vị tiểu thư Trịnh gia vốn đã được huấn luyện võ nghệ sơ lược, thấy vậy liền rút trâm cài đầu lao đến đánh trả, vừa đánh vừa mắng chửi:
tiểu thư Trịnh gia
tiểu thư Trịnh gia
“Ngươi là ai dám mạo phạm Trịnh phủ? Muốn chết à?!”
Tên sát thủ thoáng sững người khi thấy rõ dung mạo nàng. Trong chớp mắt đó, hắn phân tâm, bị nàng cào một đường dài trên mặt, máu chảy ròng ròng. Nhưng chỉ sau một nhịp thở, hắn đã nhanh chóng lấy lại sự trấn tĩnh, một chiêu đánh ngất thiếu nữ, rồi quay người hạ gục luôn cả vị phu nhân và thị nữ trong phòng. Thì ra trước đó, ở bên ngoài biệt viện, nữ sát thủ Chiêu Oanh và nam sát thủ đi cùng nàng đã âm thầm xâm nhập, đánh gục toàn bộ thị vệ canh phòng. Tên nam sát thủ thấy thời cơ tới liền đột nhập trước, lo kẻ trong phòng trốn thoát, còn để lại Trịnh đại thiếu gia cho Chiêu Oanh đối phó. Hai người giao đấu – ngang tài ngang sức, chiêu chiêu hiểm độc, bước chân không hề nhường nhịn. Nhưng con người, ai mà chẳng có điểm yếu? Giữa lúc giao phong, Chiêu Oanh lạnh nhạt thốt một câu:
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
“Muội muội ngươi… hình như đang ở một mình thì phải?”
Chỉ một câu, như sét đánh giữa trời quang. Trịnh đại thiếu gia lập tức thất thần, quay đầu nhìn về hướng phòng muội mình. Trong khoảnh khắc sao nhãng ấy, hắn liền bị Chiêu Oanh hạ thủ, ngã gục. Chỉ một lát sau, cửa phòng mở ra lần nữa. Nữ thích khách bước vào, tháo khăn che mặt. Ánh sáng trong phòng rọi lên dung nhan nàng—một vẻ đẹp khiến trời đất cũng ngưng đọng: Làn da nàng trắng như tuyết đầu mùa, mịn màng như lụa thượng hạng, sạch sẽ không vướng chút bụi trần. Ánh mắt nàng khi yên tĩnh thì sâu thẳm như mặt hồ khuya, lúc lạnh lùng lại như băng đao phủ xuống. Từng cái liếc nhẹ cũng khiến người đối diện rùng mình. Đôi mày cong như cánh nhạn đầu thu, thanh tú mà cứng cỏi. Sống mũi cao, thẳng tắp, mỗi cái nghiêng đầu đều tựa như nét vẽ của bậc danh họa. Môi nàng mỏng, đỏ như điểm chu sa. Khi không cười mang theo ba phần lãnh ý, bảy phần kiêu bạc. Nếu có lúc nhếch môi, nụ cười ấy tựa đóa hồng gài lưỡi dao—đẹp nhưng sắc lẹm. Chiếc cằm nhỏ gọn gàng tôn lên chiếc cổ ngọc thon dài. Mỗi động tác đều thanh nhã, cao quý, như tiên tử giữa trần ai. Nhưng cái đẹp ấy không gợi nên mong ước gần gũi—mà là khiến người ta không dám lại gần, chỉ biết giữ lễ, cúi đầu. Nàng thản nhiên đóng cửa, rồi bắt đầu cởi bỏ y phục như thể chẳng có ai xung quanh. Tên sát thủ kia thong dong quay đi, dường như đã quen với chuyện này, mặc dù nàng rất xinh đẹp nhưng vì tôn trọng nàng nên mới không nhìn, hắn cười nhạt nói với nàng:
sát thủ
sát thủ
“Người đời đồn tiểu thư Trịnh gia ôn nhu hiền hậu, thật ra cũng chỉ là giả dối. Mới vừa rồi ta thấy nàng đánh hạ nhân chẳng chút nương tay.”
Chiêu Oanh ngồi xuống trước gương, không buồn liếc nhìn người đang nằm bất tỉnh kia, chỉ vừa tô son vừa nhàn nhạt đáp:
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
“Cậy lớn hiếp bé… đâu phải lần đầu chúng ta thấy.”
Tên sát thủ khẽ gật đầu, giọng tiếc nuối:
sát thủ
sát thủ
“Thấy nhiều rồi. Chỉ tiếc một nhan sắc như vậy, lại đặt sai nơi.”
Trang điểm xong, nàng rút từ trong áo ra một chiếc lệnh bài khắc chữ "Ma", trao cho hắn.
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
“Giúp ta đưa cái này cho Hàn Nha Thất.”
Hắn nhíu mày:
sát thủ
sát thủ
“Sao không tự giữ?”
Nàng chỉ khẽ cười, giọng như sương đêm:
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
“Sau hôm nay, ta không cần nó nữa.”
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
Trịnh Nam Y { Chiêu Oanh }
“Đưa cho huynh ấy giữ... ít ra còn có người nhớ ta đã từng tồn tại.”
Nói xong, nàng đội khăn đỏ lên đầu. Thân phận Trịnh Nam Y—tân nương gả đến Cung Môn—chính thức bắt đầu. Chỉ có điều, nơi nàng đến, e rằng không phải kiệu hoa, mà là mộ phần.
Chapter
1 chương 1: khởi đầu
2 chương 2: dụ dỗ
3 chương 3: cuộc gặp ấn tượng l
4 chương 4: bỏ mạng
5 chương 5: sống lại
6 chương 6: tân nương của Cung Viễn Chủy
7 chương 7: gặp mặt Vô Phong
8 chương 8: ta là Ma
9 chương 9: cuộc gặp ấn tượng ll
10 chương 10: là hiểu lầm ?
11 chương 11: Bạch Thỏ xuất hiện
12 chương 12: ai xinh đẹp hơn ?
13 chương 13: cuộc gặp ấn tượng lll
14 chương 14: thành công
15 chương 15: vạch rõ ranh giới
16 chương 16: người cũ
17 chương 17: giận cá chém thớt
18 chương 18: đến y quán
19 chương 19: trúng độc
20 chương 20: trớ trêu
21 chương 21: tỉnh lại
22 chương 22: tăng cấp
23 chương 23: chăm sóc
24 chương 24: phá hoại
25 chương 25: rớt xuống ao
26 chương 26: nụ hôn đầu
27 chương 27: bữa cơm đầu tiên
28 chương 28: cãi nhau
29 chương 29: ruồi bán nguyệt phát tác
30 chương 30: tiểu cung chủ khóc rồi
31 chương 31: băng bó
32 chương 32: ấn tượng khó quên
33 chương 33: khó giải thích
34 chương 34: Chủy cung mất cửa
35 chương 35: mỹ nhân cứu mỹ nhân
36 chương 36: bôi thuốc
37 chương 37: dị ứng
38 chương 38: tiểu cung chủ biết ngại
39 chương 39: cãi vã
40 chương 40: hồi ức
41 chương 41: rượu này... có vấn đề
42 chương 42: đêm say l
43 chương 43: đêm say ll
44 chương 44: tỉnh rượu
45 chương 45: vô trách nhiệm
46 chương 46: chịu trách nhiệm ?
47 chương 47 : gài bẫy
48 chương 48: dỗ dành
49 chương 49: nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
50 chương 50:nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
51 chương 51:nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
52 chương 52: nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
53 THÔNG BÁO
54 chương 53: nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
Chapter

Updated 54 Episodes

1
chương 1: khởi đầu
2
chương 2: dụ dỗ
3
chương 3: cuộc gặp ấn tượng l
4
chương 4: bỏ mạng
5
chương 5: sống lại
6
chương 6: tân nương của Cung Viễn Chủy
7
chương 7: gặp mặt Vô Phong
8
chương 8: ta là Ma
9
chương 9: cuộc gặp ấn tượng ll
10
chương 10: là hiểu lầm ?
11
chương 11: Bạch Thỏ xuất hiện
12
chương 12: ai xinh đẹp hơn ?
13
chương 13: cuộc gặp ấn tượng lll
14
chương 14: thành công
15
chương 15: vạch rõ ranh giới
16
chương 16: người cũ
17
chương 17: giận cá chém thớt
18
chương 18: đến y quán
19
chương 19: trúng độc
20
chương 20: trớ trêu
21
chương 21: tỉnh lại
22
chương 22: tăng cấp
23
chương 23: chăm sóc
24
chương 24: phá hoại
25
chương 25: rớt xuống ao
26
chương 26: nụ hôn đầu
27
chương 27: bữa cơm đầu tiên
28
chương 28: cãi nhau
29
chương 29: ruồi bán nguyệt phát tác
30
chương 30: tiểu cung chủ khóc rồi
31
chương 31: băng bó
32
chương 32: ấn tượng khó quên
33
chương 33: khó giải thích
34
chương 34: Chủy cung mất cửa
35
chương 35: mỹ nhân cứu mỹ nhân
36
chương 36: bôi thuốc
37
chương 37: dị ứng
38
chương 38: tiểu cung chủ biết ngại
39
chương 39: cãi vã
40
chương 40: hồi ức
41
chương 41: rượu này... có vấn đề
42
chương 42: đêm say l
43
chương 43: đêm say ll
44
chương 44: tỉnh rượu
45
chương 45: vô trách nhiệm
46
chương 46: chịu trách nhiệm ?
47
chương 47 : gài bẫy
48
chương 48: dỗ dành
49
chương 49: nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
50
chương 50:nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
51
chương 51:nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
52
chương 52: nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên
53
THÔNG BÁO
54
chương 53: nhật kí chăm người bệnh - ngày đầu tiên

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play