Cô tư bảo chị là đồ xui xẻo, là người xấu còn em là công chúa ở đây
Vương Mỹ Huyền
Chị mau tránh xa em đi! Em là công chúa, không thể dính vào xui xẻo được
Vương Mỹ Huyền
Mấy cô công chúa đều rất cao quý
Vương Mỹ Hân
/cười nhẹ, tiến lại/ nhóc con, em làm sao đấy?
Vương Mỹ Huyền
/lùi lại, hét/ EM ĐÃ BẢO TRÁNH RA MÀ
Vương Mỹ Hân
/giật mình/ ư-ừ, chị đi ngay
Tối đó
Vương Mỹ Huyền
Mẹ, con không thích chị, mẹ đuổi chị đi đi
Mẹ cô
Sao lại nói thế? Chị con nghe được sẽ buồn lắm đấy
Mẹ cô
Không được nói như vậy, rõ chưa?
Vương Mỹ Huyền
Hừm...chị lúc nào cũng là đồ mặt lạnh, chẳng biết cười đùa gì cả
Vương Mỹ Huyền
Chả giống chị của bạn con, lúc nào cũng chơi đùa, yêu thương cậu ấy
Vương Mỹ Hân
/đứng trước cửa/
Mẹ cô
Nhưng không phải chị luôn cố gắng tươi cười khi ở cạnh con sao?
Mẹ cô
Mỗi người có một cách yêu khác nhau mà con
Vương Mỹ Huyền
Không!! Con ghét chị /dặm chân/
Vương Mỹ Hân
/im lặng quay về phòng/ *cô tư, lại là cô tư...sao bà không gi.ế.t tôi luôn đi mà lại tiêm vào em tôi những điều sai trái như vậy*
Hôm sau
Vương Mỹ Hân
Mỹ Huyền, đi ăn với chị không?
Vương Mỹ Huyền
Không, chị tránh xa em ra
Vương Mỹ Huyền
Cô tư bảo chị là người xấu
Vương Mỹ Hân
/im lặng/
Mẹ cô
Mỹ Huyền, con dám nói vậy với chị mình luôn à?
Vương Mỹ Huyền
Sao lại không? Chị cũng đâu phải con ruột của mẹ đâu mà mẹ bênh chị thế
Mẹ cô
Con...!!
Vương Mỹ Hân
Em nói đúng...con là con nuôi, là đồ xui xẻo, mẹ đừng la em, em đúng mà /mắt rũ xuống, lên lầu/
Mẹ cô
/xót con/ Mỹ Hân, con đừng buồn, nó không hiểu chuyện nên mới nói vậy
Vương Mỹ Huyền
Xí /bỏ đi/
Vài tuần sau
Vương Mỹ Huyền
Nè! Ai cho chị lấy gấu bông của em?!!
Vương Mỹ Huyền
Thứ con nuôi như chị không xứng đụng vào đồ của em
Vương Mỹ Hân
Mỹ Huyền, đây là gấu bông đôi của chị em mình mà
Vương Mỹ Huyền
Từ giờ ngoài em ra, không ai được động vào đồ của em, kể cả chị!!
Vương Mỹ Huyền
/cắt nát gấu bông của cô/ em cảnh cáo chị!
Vương Mỹ Hân
.../nhìn Huyền/
Hôm sau
Mẹ cô
Mỹ Huyền, xuống ăn đi con
Vương Mỹ Huyền
KHÔNG! CON KHÔNG MUỐN NGỒI CHUNG VỚI CON NUÔI!
Mẹ cô
/tức giận/
Vương Mỹ Hân
Mẹ, để con lên kêu em
Mẹ cô
/nhìn cô/ con cứ kệ nó, bướng thì đói thôi
Vương Mỹ Hân
Không sao mà mẹ
Vương Mỹ Hân
/lên lầu/
Vương Mỹ Hân
Huyền, xuống ăn đi em, cơm nguội rồi..cả nhà đang chờ em đó
Vương Mỹ Huyền
/ném ly nước vào cô/ em không muốn ăn cùng chị
Vương Mỹ Hân
/mím môi/ *nước nóng...*
Vương Mỹ Hân
Ngoan, em xuống ăn đi, chị không ăn nữa... nhé? Nhịn đói sẽ có hại lắm đấy
Vương Mỹ Huyền
/đi xuống, đụng vai cô/
Vương Mỹ Hân
/đứng yên/
Mãi kiếm chuyện với cô, Mỹ Huyền còn chưa xỏ dép vào chân thì đã mang tất không xuống lầu
Đôi tất trơn khiến cô ấy vô tình trượt ngã
Vương Mỹ Huyền
OÁI! /trượt/
Theo phản xạ tự nhiên của 1 người chị, cô bảo vệ em mình trong vô thức mà cầm lấy tay Huyền, kéo em vào lòng rồi dùng thân mình che chắn cho em
Nghe tiếng em hét, mẹ cô lo lắng định lên xem thì thấy cô đang ôm gọn Mỹ Huyền trong lòng, dùng thân mình bao bọc cho Huyền, tay đỡ đầu em đang lăn từ cầu thang trên tầng xuống
Comments