[All Gem] Bé Cưng Của Các Thiếu Gia
chap3
Em bị đưa lên lầu, trong lòng ngổn ngang.Em biết từ giờ, cuộc sống em đã bị xáo trộn
Cá cửa phòng bật ra em bị Hải Đăng thả xuống chiếc giường lớn ở giữa phòng,nệm mềm lún xuống theo cơ thể em.Trong căn phòng chẳng có tẹo ánh sáng từ bên ngoài,chỉ có chút ánh sáng le lói từ chiếc đèn trên tủ đầu giường
Em bật dậy, trừng mắt nhìn Hải Đăng
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Tôi không phải tù nhân.Các anh không thể nhốt tôi như thế này
Đỗ Hải Đăng
ồ nhưng đây không phải nhà tù đâu cục cưng à
Đỗ Hải Đăng
Em sẽ cảm thấy thoải mái nếu không phản kháng nữa
Đăng Dương bước vào phòng dựa lưng vào tường đứng nhìn hai người
Trần Đăng Dương
Được rồi Hải Đăng em ấy đang sợ.Đừng làm mọi thứ rối tung lên*khoanh tay đứng nhìn*
Thượng Long bước vào,quăng ánh mắt lạnh lùng lên người em
Lê Thượng Long
Rõ ràng là cậu ta còn hét được, chẳng có gì để sợ đâu
Minh Hiếu là người cuối cùng đi vào phòng,trên tay bưng một ly sữa đi vào
Trần Minh Hiếu
Thôi nào em bé.Uống chút sữa nóng đi*đặt ly sữa xuống tủ đầu giường*
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Tôi không cần
Em hét lên.Mắt đảo quanh tìm chỗ trốn thoát
Nhưng mà 4 người 4 góc em không thể chạy bằng đường nào cả
Hải Đăng đến gần em hơn,ánh mắt nhìn thẳng vào người em
Đỗ Hải Đăng
Em nghe cho rõ.Chúng tôi biết đây là điều khó khăn với em,nhưng gia đình em đã đồng ý và giờ em phải chấp nhận
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Không
Em lắc đầu,lùi về phía đầu giường
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Các anh rõ ràng không hiểu gì cả.Tôi không muốn sống cuộc sống bị sắp đặt này, tôi muốn tự do
Minh Hiếu thở dài, tiến về phía đầu giường
Trần Minh Hiếu
Chúng tôi không có muốn ép buộc em.Nhưng đây là trách nhiệm mà em, không phải của riêng em mà còn là của chúng tôi nữa.Nếu em chịu hợp tác,mọi chuyện sẽ quá dễ dàng rồi
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Trách nhiệm?Vậy cảm xúc của tôi thì sao các anh cũng không quan tâm sao
Suốt buổi em cứ nhắc đến 2 từ"cảm xúc".Từ nhỏ cuộc sống của em đều do ba mẹ, gia đình sắp đặt.Họ muốn quyết là quyết, chẳng quan tâm đến cảm xúc của em
Em cần một lần được người khác quan tâm cảm xúc của em
Đăng Dương cũng tiến tới mép giường,hai tay chống cằm, ngước nhìn em
Trần Đăng Dương
Cảm xúc của em chúng tôi đương nhiên quan tâm chứ.Chúng tôi đâu có ép buộc gì em.Nhưng điều em cần quan tâm, nếu em có chạy trốn, thì em vẫn bị bắt về đây thôi
Thượng Long nhíu mày,ánh mắt như dao găm nhìn em
Lê Thượng Long
Cậu vẫn có thể tiếp tục gào thét.Nhưng cuối cùng vẫn ở đây?Vậy tại sao không bớt ồn ào lại đi
Em nắm chặt tay,ánh mắt uất hận nhìn cả 4 người
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Các anh có quan tâm tôi nghĩ gì đâu.Các anh chỉ quan tâm đến việc giữ tôi ở lại đây thôi
Đỗ Hải Đăng
Cũng không hẳn
Hải Đăng cúi xuống thấp hơn, dùng tay nắm lấy cằm của em,bắt em ngước lên nhìn mình
Đỗ Hải Đăng
Chúng tôi quan tâm em.Nhưng em cần phải học cách chấp nhận chuyện này đi
Hơi thở của em trở nên dồn dập khi em và Hải Đăng đang dần thu hẹp khoảng cách
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện quái quỷ này
Đỗ Hải Đăng
Ừ,nhưng em sẽ phải thay đổi quyết định thôi cục cưng ~
Minh Hiếu đặt tay lên vai em,giọng nhẹ nhàng
Trần Minh Hiếu
Giờ thì em cần nghỉ ngơi.Chúng tôi sẽ không làm gì em,ít nhất là đêm nay em bé ạ
Đăng Dương đứng dậy,đi về phía cửa.
Trần Đăng Dương
Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn,nơi đây rất an toàn.Nếu thoát ra cũng sẽ bị bắt về đấy thôi*rời đi*
Thượng Long cũng bước đi,quăng cho em ánh mắt lạnh lùng
Lê Thượng Long
Mai rồi nói chuyện tiếp*rời đi*
Cuối cùng cũng chỉ còn em và căn phòng trống trải này
Em nắm tay thành đấm, nước mắt ứa ra vì tức giận
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Khốn nạn,dù sao đi nữa tôi cũng không cam tâm bị trói buộc ở nơi này đâu*nằm xuống giường*
Em thức giấc,đi loanh quanh trong căn phòng
Em kéo mạnh cánh cửa nhưng nó thật sự đã bị khoá trái từ bên ngoài
Em đấm thật mạnh vào cửa một cái rồi quay lại giường
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Khốn nạn
Nhưng rồi em lại tiến bên cánh cửa sổ,kéo mạnh tấm rèm ra
Bên dưới là một khu vườn rộng lớn,ánh đèn bên dưới hắt lên chiếu vào người em
Hàng rào sắt nhọn,thêm vài bóng lưng cao to của những người canh gác khiến em cảm thấy sợ hãi
Chẳng qua nơi đây đẹp và xa hoa hơn thôi
Bọn họ thật sự coi mình là một món đồ mà cất giữ ở đây sao
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên
Chính là anh ta -Đỗ Hải Đăng
Hải Đăng đẩy cửa bước vào, trên tay là một ly nước
Đỗ Hải Đăng
Uống nước đi,em cần có sự bình tĩnh*đưa ly nước về phía em*
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Tôi không cần
Em hất tay Hải Đăng ra,xém xíu là làm rơi ly nước xuống sàn
Hải Đăng nhướng mày, nhưng lại chẳng có chút nào là giận dữ
Hải Đăng tiến đến đặt ly nước lên trên tủ đầu giường, rồi lại khom người nhìn thẳng vào mắt em
Đỗ Hải Đăng
Em nghĩ mình là đang đấu tranh cho mình à? Không.Em chỉ là đang làm mọi thứ rối tung lên thôi
Em lùi lại,cảnh giác người trước mặt
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Anh muốn gì?Ai cần sự thương hại từ các anh
Hải Đăng lại đột nhiên nắm lấy cổ tay nhỏ bé của em,kéo em lại gần.Ánh mắt của anh làm em cảm thấy lạnh run người
Đỗ Hải Đăng
Tôi chẳng cần em hiểu ngay.Nhưng em nên biết,chúng tôi làm mọi thứ là vì em
Em vùng vẫy,cố giật tay ra
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Buông ra
Huỳnh Hoàng Hùng (em)
Ai cho anh đụng vào người tôi
Cánh cửa ấy lại một lần nữa mở ra
Minh Hiếu bước vào nhìn em với ánh mắt nhẹ nhàng,nhưng cũng nghiêm nghị khó đoán
Trần Minh Hiếu
Buông tay ra.Mày đang làm đau em ấy đấy
Hải Đăng ngước nhìn Minh Hiếu một cái, rồi buông tay em ra
Comments
Doo đụ nát lỗ của Gem🦈🐻
Hiếu oi em đã chấm anh cao nhất r và yêu cầu đuổi thk cha Wean Lê ra ngoài đi chứ thấy ngứaaaaa
2025-05-01
0
Nhìn j
Đạp thẳng vào hạ bộ
2025-04-02
0
Banh
Ê thắc mắc nha, tại sao Long ko thích Hùng mà t/g cho làm hôn ước chi zậy =))
2025-05-25
0