[Sakamoto Days] Mật Danh: Người Thương
Chương 2: Nagumo Yoichi
“Hãy yêu người đem lại cho chàng sự bình yên….”
Ren lặng lẽ nghe, cô không vội lên tiếng. Cô có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lời nói của anh, sự mệt mỏi mà anh không thể bày tỏ với bất kỳ ai. Cô không biết anh là ai, nhưng cô hiểu cảm giác ấy, cảm giác của những người bị mắc kẹt trong cuộc sống, không thể thoát ra.
Tsuki Renshii
“Chắc anh đã kiệt sức rồi,” Ren nói nhỏ, “Có đôi lúc, chỉ cần có ai đó lắng nghe thôi, cũng đã là một sự an ủi lớn.
Nagumo nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Ren, và một cảm giác lạ lùng len lỏi trong anh. Anh đã quen với sự lạnh lùng, với những con người xa cách trong thế giới của mình, nhưng ánh mắt của cô lại như một sự dịu dàng không thể lý giải. Cô không cần anh phải mở lòng ngay lập tức, nhưng chỉ cần có mặt và lắng nghe, đó đã là một sự an ủi mà anh chưa từng cảm nhận được từ lâu
Nagumo Yoichi
“Em… em có vẻ hiểu tôi khá rõ,”
Nagumo nói, lần đầu tiên anh có chút bất ngờ khi nhận ra rằng có một người có thể hiểu mình mà không cần phải biết quá nhiều về quá khứ của anh.
Nagumo Yoichi
“Tôi không thường nói chuyện với ai về những chuyện này.”
Ren mỉm cười nhẹ, cô biết rằng không phải ai cũng sẵn sàng chia sẻ những điều sâu thẳm trong lòng, nhưng với Nagumo, cô không cảm thấy có sự phán xét nào.
Tsuki Renshii
Ren đứng phía sau quầy, lau nhẹ chiếc cốc thủy tinh, đôi mắt không rời khỏi anh. Sau một lúc, cô quyết định phá vỡ sự im lặng.
“Anh… sao lại đến đây một mình như thế?” Câu hỏi của cô nhẹ nhàng, nhưng không thiếu sự quan tâm
Nagumo hơi nhướng mày, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Anh không muốn chia sẻ quá nhiều, nhưng cảm giác trong lòng khiến anh cảm thấy có gì đó không thể giấu mãi được
Nagumo Yoichi
“Chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ thôi…” Nagumo đáp, giọng anh trầm và có chút lạnh lùng, nhưng Ren có thể nhận ra sự mệt mỏi trong đó.
Ren không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đứng đó. Cô biết rằng không phải lúc nào cũng có thể ép người khác mở lòng, và đôi khi, chỉ cần sự hiện diện của mình cũng đủ để người khác cảm thấy nhẹ lòng hơn
Sau một hồi im lặng, Nagumo cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm khi ở cạnh cô. Anh hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Ren, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước.
Nagumo Yoichi
“Em là chủ tiệm này à?” Nagumo hỏi, muốn thay đổi không khí
Tsuki Renshii
Ren cười nhẹ, gật đầu—“Vâng, tôi mở quán cà phê này từ lâu rồi. Mọi người đến đây không chỉ để uống cà phê, mà còn để tìm sự bình yên trong cuộc sống. Có lẽ… anh cũng đang tìm một chút bình yên cho mình?”
Nagumo Yoichi
Nagumo nhếch mép cười khẽ. “Bình yên ư? Không phải lúc nào tôi cũng tìm được nó. Nhưng ít ra… ở đây có vẻ yên tĩnh.”
Ren ngồi xuống chiếc ghế đối diện, giữ khoảng cách nhưng vẫn đủ gần để anh có thể cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt cô.
Tsuki Renshii
“Tôi hiểu cảm giác ấy. Đôi khi, chúng ta cứ chạy theo cuộc sống quá nhanh, đến mức quên mất cách lắng nghe bản thân mình.”
Nagumo im lặng, không biết phải đáp lại sao. Anh chưa từng có ai thực sự lắng nghe mình như vậy. Dù cuộc sống của anh đầy những cuộc chiến và sự đau khổ, nhưng Ren lại mang đến một cảm giác khác biệt.
Tsuki Renshii
Ren tiếp tục, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, dịu dàng:— “Anh không phải một kẻ đơn độc. Dù anh có cảm thấy mình thế nào đi nữa, đừng quên rằng luôn có những người sẵn sàng đứng bên anh.”
Nagumo cảm thấy một sự ấm áp lạ thường dâng lên trong lòng. Anh không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn cô một lúc lâu, cảm nhận sự chân thành trong lời nói của cô.
Nagumo Yoichi
“Em nói dễ thế, nhưng cuộc sống đâu đơn giản như vậy.” Anh khẽ nói, nhưng lần này giọng anh không còn lạnh lùng, mà có chút gì đó mệt mỏi, thậm chí là yếu đuối
Ren chỉ cười nhẹ, không vội vàng giải thích hay an ủi thêm. Cô hiểu rằng, đôi khi, chỉ cần có một người ở bên, lặng lẽ chia sẻ, là đã đủ.
Tsuki Renshii
“Đúng là cuộc sống không dễ dàng,” Ren nhẹ nhàng nói— “Nhưng nếu anh không cho phép mình nghĩ rằng mình xứng đáng được hạnh phúc, thì ai sẽ cho anh điều đó?”
Nagumo không trả lời ngay, nhưng ánh mắt anh lắng đọng. Lời nói của Ren như một tia sáng trong bóng tối, khiến anh bỗng cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Anh chưa từng nghĩ rằng một người như cô, dịu dàng và dễ gần, lại có thể khiến anh mở lòng ra như vậy
Tsuki Renshii
Ren mỉm cười, đứng dậy bước lại gần anh, dịu dàng: “Nếu anh muốn, tôi sẽ pha thêm một ly trà nữa. Chúng ta có thể ngồi lại thêm một chút, không cần phải nói gì, cứ ngồi ở đây và nghỉ ngơi đi.”
Nagumo nhìn cô, rồi khẽ gật đầu. Dù anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng ít nhất lúc này, anh cảm thấy mình không còn cô độc trong thế giới này nữa
Comments